Thời gian cứ từng giờ từng khắc trôi qua, lâu đến mức Tô Duyệt Duyệt bắt đầu nghi ngờ nam nhân đang gục trên vai cô này đã ngủ mất.
“Này, ngươi ngủ đó hả?” Tô Duyệt Duyệt rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.
Những cô đơn, đau khổ trên người hắn, đối với cô thật sự là đồng bệnh tương liên, những giận dữ ban nãy dường như cũng tiêu tan.
“Duyệt Duyệt, ta có nỗi khổ của riêng mình, nhưng ta không muốn nàng cho ta là hạng người vô liêm sỉ, ta có thể đảm bảo với nàng, những cô gái ấy, ta thật sự chưa từng chạm qua, họ đều chỉ là bị lạc hồng, trinh tiết không hề bị tổn hại.” Mất một lúc, Bắc Thần Ngạo mới đau khổ thốt ra lời, từng câu từng chữ cứ vang lên bên tai Tô Duyệt Duyệt.
Hắn không hề bỏ đầu ra khỏi vai cô, nhưng từ giọng điệu của hắn, cô hoàn toàn có thể cảm nhận những đau đớn và xúc động.
Bắc Thần Ngạo dứt lời, không nói thêm câu nào, Tô Duyệt Duyệt hướng mắt nhìn về xa xăm, có nên tin hắn không?
“Ta muốn biết những khổ tâm ấy.” TDD hết sức bình tĩnh nói.
Bàn tay to lớn của Bắc Thần Ngạo vốn đang quàng qua hông cô, bỗng đột nhiên níu chặt, tuy TDD không nhìn thấy những biểu cảm của hắn lúc này, nhưng cơn run lẩy bẩy của hắn lúc này đã nói lên tất cả, là ẩn nhẫn hay sợ hãi.
Cứ như vậy, sự nghi ngờ trong cô càng lớn lên, rốt cuộc là vì cớ gì, rốt cuộc là khổ tâm gì, có thể khiến kẻ lạnh lùng này phải sợ hãi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-ac-ba-thai-tu-phi/1562063/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.