Bầu trời thật quang đãng. Trên thảo nguyên xanh ngợp, một đoàn người đang dắt ngựa thong dong.
“Lão tứ, nghe nói trong trận vừa rồi đệ đã thu được một con ngựa tốt lắm hả?” Nhị hoàng tử mỉm cười nói.
“Nhị ca quả là nắm bắt tin tức nhạy bén a! Trên đời này có việc gì giấu qua nổi mắt huynh không? Quả không sai, con ngựa này quả thực là báu vật…” Tứ hoàng tử vốn là một kẻ đam mê ngựa, ngựa tốt hay xấu, hắn chỉ nhìn thoáng qua là biết được.
“Thế mà đệ không đem đến cho ta xem chút được sao?” Tam hoàng tử cũng vội hùa theo.
“Ngựa quý sao có thể tùy tiện đem ra cho người ta ngắm nghía, giữ trong nhà nuôi là được rồi” Tứ hoàng tử coi nó như báu vật, sao nỡ để nó phải dãi dầu sương gió.
Người phía trước thì nói liêm mồm, Tô Duyệt Duyệt cứ luôn cau mày, khuôn mặt hằn rõ 3 chữ “tôi khó chịu”. Bắc Thần Hàn dắt hai con ngựa một đực một cái theo sau, nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ khó chịu của cô, bất giác vừa cảm thấy động lòng vừa thấy buồn cười.
Sáng ngày hôm nay, Tô Duyệt Duyệt nghe thấy mọi người muốn cùng đi cưỡi ngựa, trong lòng vui muốn chết đi được. Chỉ có điều, Bắc Thần Hàn biết cô vốn không biết cưỡi ngựa, thế nên vì sự an toàn của cô mà đã chọn cho cô một con ngựa cái hiền lành. Kết cục cô lại thành ra thế này…
“Tôi muốn cưỡi ngựa đực, không cần ngựa cái!” Tô Duyệt Duyệt lại một lần nữa bất mãn kiến nghị.
Tên Thái tử gia này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-ac-ba-thai-tu-phi/1561992/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.