Trong một khách điếm của kinh thành……. “Ta nói cho ngươi một bí mật, chính là truyện mà cháu trai của ta trong lúc làm việc ở phủ thái tử nghe được” một vị nam tử trung niên vừa nhìn trước ngó sau như sợ mình nói quá to tiếng để cho người khác nghe thấy vừa nói. “Bí mật gì? Nhanh nói cho chúng ta” hai người nam nhân khác ngồi cùng bàn cũng đồng loạt hiếu kỳ hỏi. Lúc này vị nam tử trung niên mới bắt đầu dè dặt mở miệng: “Cháu trai của ta hôm trước vô tình nghe được một việc, hóa ra thái tử gia và thái từ phi của chúng ta từ đó đến nay vẫn chưa từng động phòng a!” Người nam nhân vừa nói xong, hai người còn lại ngay lập tức liền thể hiện ra một biểu tình vô cùng kinh ngạc: “Thật hay giả vậy, lời này ngươi nhất thiết không thể nói loạn nha! Thái tử gia sao có thể chưa từng sủng thái tử phi chứ” “Phải Phải, Thái tử gia đã thu nạp bốn tiểu thiếp rồi, sao có thể lấy thái tử phi về mà lại không hề chạm qua a” “Ai biết được chứ, nói không chừng là do thái tử gia không thích thái tử phi, các ngươi biết được sao? Cháu trai của ta nói, chính trong ngày mà họ thành thân, thái tử gia đột nhiên lâm bệnh nặng, cuối cùng ngay cả phòng tân hôn cũng chưa từng bước vào, cứ như thế để cho tân nương một mình đơn độc” người nam tử đó tiếp tục nói. “Nói như vậy, thái tử phi vẫn còn là trinh nữ sao? Thật đúng là ngoài sức tưởng tượng mà” Cứ như vậy,kẻ lời qua người tiếng lại, ba người nam nhân ngồi thầm thì to nhỏ với nhau nói về sự việc của thái tử gia và thái tử phi như cố tình để cho một ai đó nghe thấy. Lúc này, có một vị nam tử trẻ tuổi ngồi ở bàn bên cạnh, đã vô tình nghe được trọn vẹn cuộc trò truyện của họ, ngay cả một từ cũng không hề bỏ sót. Hắn từ tốn nâng chén rượu đặt lên môi, lắc lắc đầu, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười vô cùng mờ ám. “Thái tử Phi?” trong đôi mắt hắn ngay lập tức xuất hiện một tia tinh quang, miệng lẩm nhẩm ba chữ. Lời nói xong mới nhẹ nhàng thưởng thức nốt mỹ tửu trong tay. Ban đêm, Thải tử phủ…. Tô Duyệt Duyệt một mình đi dạo trong phủ, đang định quay về Duyệt tâm các nghỉ ngơi thì đột nhiên…. “Aaa, Gia….nhẹ một chút a” một thanh âm nũng nịu đậm mùi son phấn lọt vào tai nàng, đây không phải là giọng của Vương Nghê Thường sao? Hóa ra thái tử đêm này lưu lại ở chỗ nàng ta. Tô Duyệt Duyệt hiếu kỳ dừng lại cước bộ, lén lút nhìn ngang ngó dọc bốn phía. Phát hiện không có người, mới lén lút vụng trộm đứng ở cửa, chăm chú thăm dò động tĩnh của hai con người bên trong. “Gia, nhanh chút…..Nghê Thường hảo khó chịu a…” nghe có vẻ như đối phương đã không thể nhẫn nại thêm được nữa rồi. “Hảo, bổn vương ngay lập tức làm cho nàng cảm thấy thoải mái” Bắc Thần Hàn từ trong cổ họng phát ra một thanh âm trầm đục. Tô Duyệt Duyệt càng nghe càng hiếu kỳ, từ trước đến nay nàng mới chỉ được xem những loại phong tình này qua DVD, còn chưa từng được nhìn qua cảnh tượng thực tế sinh động như thế này, thật sự là một cơ hội hiếm có a. Người cổ đại đều là sinh hoạt vợ chồng theo kiểu này sao? Tô Duyệt Duyệt lại một lần nữa thăm dò xung quanh, rón rén đi lại phía cảnh cửa, nhẹ nhàng đẩy ra tạo thành một khe hở nhỏ đủ để thấy được sự tình đang diễn ra bên trong căn phòng, ánh sáng trong phòng ngay lập tức lọt qua khe cửa chiếu rọi ra ngoài. Chỉ là, không biết tại sao vẫn không nhìn thấy diễn biến gì. “Kỳ lạ, như thế nào lại không nhìn được chứ?” Nàng nhăn nhăn hai hàng lông mày, cố gắng hạ thấp thanh âm như tự chất vất. Lại mở cảnh cửa rộng thêm một chút, nàng thật sự muốn nhìn rõ ràng a. “Thật kỳ lạ, ai lại treo quần áo ở trên ván cửa thế này? Hoàn toàn không thấy gì rồi.” Tô Duyệt Duyệt một bên lẩm bẩm, một bên len lén ngó qua khe cửa nhìn vào bên trong. Quai lạ, sao dường như chỉ có một khuôn mặt thế này? “Ngươi rốt cuộc muốn nhìn cái gì?” Đột nhiên cửa phòng bị đẩy tung ra, Tô Duyệt Duyệt không kịp đề phòng ngay lập tức liền ngã nhào vào bộ ngực săn chắc trước mặt. Nàng còn chưa kịp ngẩng đầu, bên tai đã văng vẳng tiếng nói giễu cợt của một người nào đó: “Muộn như vậy ngươi còn tới đây, hóa ra là muốn xem cảnh tượng ta cùng nữ nhân khác như thế nào ân ái a!” Tô Duyệt Duyệt miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt của tên yêu quái đáng chết này cư nhiên đang nở một nụ cười vô cùng khoái trá, hóa ra quần áo treo trên ván cửa lúc nãy, là do tên gia hỏa này làm, hắn sao có thể biết nàng đứng ở bên ngoài nhìn lén chứ? “Hì Hì, Ta….ta là đi ngang qua, vừa hay đang định tiến vào chào hỏi một tiếng, các ngươi cứ tiếp tục …tiếp tục a!!” Tô Duyệt Duyệt vừa nói vừa cười liếc mắt về phía Vương Nghê Thường vẫn còn đang ngồi trên giường. __Hồng Trần__
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]