“Cầm kích… mười vòng… cùng Ngũ chịu chung… há mồm là ra! Hắn, hắn cho là… đang gọi… chó nhà hắn ha!”
Dịch Diệp kéo kích, thở hổn hển, bước chân chậm như đang bò, miệng vẫn không rảnh.
“Ha… Ha ha…” Đế Tố cũng mệt đến nỗi tiếng cười cũng kéo thành vài đoạn, “…nói không sai!”
Hai người họ chạy chậm nhất trong năm người, mới xong hai vòng, Dịch Diệp đã ước gì được lăn ra đất, kích càng thêm nặng, như kéo người hắn xuống đất.
Tử Thanh vốn đã ở phía trước chẳng biết lúc nào vòng trở lại, không nói gì, đưa tay qua cầm kích.
“Thanh nhi, không được!” Dịch Diệp lảo đảo đuổi theo cô, định cầm lại kích, “Đừng ỷ mạnh, em sẽ mệt đó.”
“Em làm được.”
Tử Thanh tránh hắn, qua loa nói.
Triệu Chung Vấn thấy thế, cũng quẹo lại giống vậy, cầm kích trong tay Đế Tố, hai thanh kích nặng gần như muốn làm anh ta ngã bổ chửng, đè đến mức anh làm thế nào cũng chạy không nổi. Đế Tố thấy anh cầm không được, vội vàng định chụp lại, kích đã bị một bàn tay to cầm lấy, giương mắt nhìn sang, Từ Đại Thiết đã cầm kích chạy trước, Tử Thanh theo sau lưng anh ta, bước chân có phần nặng nề.
Mặt trời sau giờ Ngọ chiếu xuống, hai bóng lưng một lớn một nhỏ đung đưa ở phía trước, Triệu Chung Vấn, Dịch Diệp, Đế Tố đều hơi ngẩn ra, sau chốc lát, dợm bước đuổi theo hai người.
Một vòng lại một vòng…Kỳ thủ giám sát trên đài cao cuối cùng đã phất cờ hiệu mười vòng, Đế Tố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936568/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.