“Anh kia, lại đây.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy Dịch Diệp cà nhắc, vẫy tay với hắn.
Không biết Tướng quân có gì sai bảo, Dịch Diệp vội khập khiễng qua nhận lệnh. Tử Thanh ở phía sau hơi nhíu mày, không biết vị Hoắc Tướng quân này có trò giày vò mới mẻ gì.
Hoắc Khứ Bệnh cúi người, hơi dựa vào cổ ngựa, nụ cười chọc tức treo bên môi, hỏi: “Ta nhớ anh là y sĩ, sao mà bản thân còn để chân đau, sao đi trị cho kẻ khác?”
“…” Dịch Diệp thầm kinh hãi, “Tướng quân còn nhớ ti chức ư?” Hắn gần như trước khi vào doanh chỉ từng gặp Hoắc Khứ Bệnh một lần, đã mấy tháng trước, chẳng thể ngờ rằng Hoắc Khứ Bệnh còn nhận ra mình..
Hoắc Khứ Bệnh cười liếc mắt sang Tử Thanh xa xa: “Cậu kia là em trai anh, lần trước trị bệnh đau họng, cũng có tài thật đó.”
“Vâng.” Đến Thanh nhi cũng nhớ, Dịch Diệp vừa mừng vừa sợ, đáp, “Trí nhớ của Tướng quân thật tốt!”
Thấy hai người nói chuyện phiếm, sắc mặt Mông Đường càng thêm khó coi.
“Trí nhớ của ta đúng là xem như không tệ,” Hoắc Khứ Bệnh không khiêm tốn, nhưng cũng đâu phải đến ôn chuyện, chuyển chủ đề, “Nhưng mà, xem ra trí nhớ của các người hình như không tốt lắm.”
“Ti chức…” Dịch Diệp không biết nên nói gì.
“Trong quân quy, liên quan tới phần cờ trống, anh nhắc lại ta nghe xem thử!” Hoắc Khứ Bệnh đổi giọng điệu đang tám chuyện, ngồi thẳng dậy, ra lệnh.
“Rõ.” Dịch Diệp căng thẳng cố nhớ lại, “Phàm các quan binh…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936546/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.