Quãng thời gian này, người các doanh huấn luyện chung với Chấn Vũ doanh ngày càng nhiều, thường xuyên là năm, sáu ngàn người ngựa cùng thao luyện trận pháp, đôi khi thậm chí lên tới số vạn. Chiến trận lớn như vậy, như cùng một khối khổng lồ ầm ầm chuyển động, mỗi người, mỗi một con ngựa, xen lẫn nhau dùng hết tốc lực đánh thẳng vào, chỉ cần hơi lơ là nghe lầm hiệu lệnh sẽ lập tức bị nghiền nát bấy.
Mặc dầu ngoài mặt không nói gì, nhưng ai nấy đều đã hiểu trước đó Hoắc Khứ Bệnh gây khó đủ đường thật sự là có nguyên do, nhiều phàn nàn ngấm ngầm sau lưng chàng cũng ít đi.
Thời tiết ngày một nóng, thao luyện càng thêm gian khổ, có khi không làm gì, chỉ mặc một bộ giáp đứng dưới trời cay độc kia, mồ hôi trên người tuôn ra như suối, làm nhu y ướt đẫm rồi lại ướt, chiều đến cởi ra, nước muối trắng đọng một lớp trăng trắng.
“Mấy hôm nay trong doanh trại bị cảm nắng không ít…” Dịch Diệp vừa giã cối đá, vừa than.
Tử Thanh không lên tiếng, ở sau tấm bình phong xách nước, khẽ nhăn mày, mấy hôm nay cô bị nhiệt nổi một mảng rôm sảy, ngứa đến cực kì khó chịu, mỗi ngày phải dội nước rồi bôi ít thảo dược tính mát mới đỡ chút.
Dịch Diệp trút nước thuốc trong cối đá ra, hỏi: “Đủ chưa, không thì ta giã thêm.”
“Đủ rồi ạ.”
Tử Thanh nhận lấy, ra sau tấm bình phong tự bôi lên, may mà tay cô dẻo, cũng có thể tự bôi sau lưng.
Dịch Diệp khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936535/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.