Hoắc Khứ Bệnh kiểm tra mớ vải gấm đã chuẩn bị trong khoang thuyền, mới quay lại trên boong thuyền, tiện tay cầm miếng bánh mì không, ngồi trên cọc gỗ cột dây thừng trên boong, không yên lòng cắn hai ba miếng, ánh mắt như đương suy nghĩ quét qua người ngựa trên boong thuyền một lần.
“Lần này…” Chàng chậm rãi mở miệng.
Những người khác xem như không sao, chỉ có Đế Tố Tử Thanh vẫn đứng thẳng tắp chờ mệnh lệnh của Tướng quân, Hoắc Khứ Bệnh dừng miệng nhìn hai người họ, bất đắc dĩ nói: “Việc đầu tiên phải thay đổi chính là chỗ này, lần này đã giả thành khách thương, trong ăn nói hành động các cậu cần bỏ đi thói quen của người lính, tránh bị kẻ khác nhìn ra sơ hở.”
Nghe vậy, để tỏ rõ đã hiểu lệnh, Đế Tố cứng nhắc khẽ nghiêng người dựa mạn thuyền, Tử Thanh thì vẫn bơ bơ cúi đầu cắn bánh mì.
Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười, nói tiếp: “Sau khi xuống thuyền dỡ hàng đưa đến đội lạc đà. Lão Triệu, anh dẫn theo bốn người phụ trách áp phía sau; Bá Nhan, anh dẫn bốn người đi trước mở đường; Đàm Trí, Hạo Nhiên, hai người phụ trách bảo vệ Đế Tố, đánh dấu tất cả nguồn nước ven đường; những người còn lại, theo ta ở trung đội phối hợp tác chiến.”
“Rõ.” Mọi người đều đáp.
Đến giờ Đế Tố mới biết nhiệm vụ của mình chuyến này, càng không ngờ rằng Hoắc Khứ Bệnh còn đặc phái hai người bảo vệ mình. Trong đó Đàm Trí là Đông Trung Lang tướng, Thi Hạo Nhiên thì là Trường Thủy Giáo Úy, quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936496/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.