Tiếng trống da dê từ đống lửa bên kia lại vọng tới, từng tiếng, từng chút một, âm thanh trống cổ cực kì nguyên thủy, tiết tấu lại vô cùng phong phú, cứ như bẩm sinh nhảy ra từ trong mạch đập.
Nghe thấy, Oman cầm mấy món trong tay cô ném sang bên cạnh, cười nói: “Đi, chúng ta lại chỗ cạnh đống lửa!”
Hắn kéo Tử Thanh chạy tới đống lửa.
Tay bị hắn kéo, đại khái vì mới dỡ hàng nên lòng bàn tay hắn rất ấm áp, Tử Thanh không quen gần người kiểu đó, hơi rụt lại, còn bị hắn kéo chặt hơn.
Đến khi cô sắp dùng lực rút ra thì Oman đã dẫn cô chen vào giữa vòng lửa, mới buông tay cô, ôm bờ vai bảo cô: “Đứng đây đừng nhúc nhích, ta nhảy cho cậu xem!”
Dứt lời hắn quay người, hơi ngẩng đầu, lưng thẳng tắp, đầy tự nhiên giẫm theo nhịp trống bước đi, đến bên cạnh đống lửa, áp tay phải lên ngực, khẽ gật với đám người, tư thái cao quý…
Đây vốn là lễ tiết Tây Vực, người Tây Vực khác nhìn thấy là biết hắn muốn nhảy, tay trống bắt đầu đi tới cạnh hắn, cuối cùng khum người bên cạnh hắn, đặc biệt nhịp trống cho hắn.
“Thằng nhãi kia nổi điên làm gì thế?” Triệu Phá Nô bị nhịp trống căng cả óc, bất mãn nói.
Hoắc Khứ Bệnh tựa gốc cây, uống ngụm nước trong, cười nói: “…hình như là muốn nhảy múa.”
“Một đại nam nhi nhảy múa cái gì chứ…”
Triệu Phá Nô tuy mặt đầy khinh thường song ánh mắt lại tò mò nhìn lom lom.
Tiếng trống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936484/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.