Đứa bé chun mũi mấy lần, lập tức oa một tiếng khóc lớn, Zashim không màng tới Oman nữa, cuống quýt quay lại ôm con, sờ đầu sờ tay, cho là bé không thoải mái chỗ nào.
Tử Thanh nhíu chặt mày, bắt mạch lại cho nó, mạch tượng đã ổn hơn trước rất nhiều, thực sự không hiểu sao nó lại khóc lớn.
“Hay là đói bụng?” Cô suy đoán.
Nhưng đứa bé đang khó chịu vặn vẹo trong ngực Zashim, căn bản không để ý tới món sữa dâng trước miệng, chỉ lo khóc rống.
Mày Tử Thanh càng nhíu chặt hơn, vuốt ve trán bé từng hồi. Trẻ mới sinh không giống với những bệnh nhân khác, không nói được khó chịu ở đâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó khóc rống, hoàn toàn không biết đến cùng nó đang chịu cơn tra tấn gì.
Zashim rờ xuống thân dưới của con, ướt sũng một mảng, lập tức thở phào, cười nói: “Là ảnh tè ướt.”
“Tè ướt…”
Tử Thanh không hề có kinh nghiệm chăm sóc bé nhỏ, ngẩn ra một lúc mới hiểu, thở phào.
Cầm khăn bông mềm mại sạch sẽ ở bên cạnh đến, Zashim đặt con trên giường, mở tã lót, nhẹ nhàng thay khăn tã ướt nước tiểu. Midi bận rộn đi bưng nước ấm lau đít cho thằng bé.
“Tới đây hơ lửa nào.” Oman gọi Tử Thanh.
Tử Thanh theo lời bước qua, ngồi quỳ nửa gối, hơ tay trên chậu than, sau một lát lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, quay sang nhìn Oman, trên mặt người sau không chút xúc động nào, vẫn như bình thường.
“Oman, có phải cậu đã sớm biết ta là…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936467/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.