Cạnh dòng suối, Tử Thanh đang cho ngựa uống nước, vì chẳng biết lúc nào cần xuất phát nên không dám tháo yên ngựa. Nhẹ tay vuốt ve xương bả vai ngựa, rõ ràng đã nhô lên hơi cộm tay. Ngắn ngủi mấy ngày liên tục cho dù cưỡi thay phiên hai con ngựa chúng vẫn gầy rộc đi.
Từ Đại Thiết móc lấy túi lương khô đã rỗng tuếch từ lâu, vỗ mấy mảnh vụn dính tay vào miệng. Triệu Chung Vấn vừa hết cách vừa buồn cười nhìn cậu, cả đám đều đã ăn gần hết lương khô mang theo mình, đang đợi đến chỗ bộ lạc Hung Nô kế tiếp mới bổ sung.
Dịch Diệp vẫn đang nhìn quanh nhìn thấy Tướng Quân và bọn Ưng Kích Tư Mã từ trong rừng ra ai nấy lạnh như băng bèn giật tay áo Tử Thanh: “Thanh Nhi, em nhìn bên kia kìa?”
Tử Thanh nhìn theo tia mắt của hắn, nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh đang nhảy xuống ngựa cách đó không xa, sĩ tốt bên người theo lệnh gỡ một vật trên lưng, chạy nhanh tới, trải rộng một tấm địa đồ bằng da dê khá lớn ra trên đất…
Triệu Phá Nô ngồi xổm xuống trước, phủi phủi, chỉ vào một chỗ đại khái là vị trí hiện giờ của họ.
“Không thể đi tới trước, đi tiếp rất khó thoát thân.” Anh ta nói.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn địa đồ da dê đăm đăm, nắng hơi chói, chàng hơi nheo mắt, phán đoán nhanh trong đầu — sẽ không chỉ có mỗi bộ lạc Chiết Lan Vương biết sự tồn tại của họ mà hiện giờ chắc chắn toàn bộ bộ lạc Hữu Hiền Vương Hung Nô đều đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936435/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.