Hai người dắt ngựa đi tới hồ nước, bước chân chậm rãi, ai nấy trong tay áo giấu sẵn loan đao chủy thủ, đề phòng người dưới tán cây phía trước.
Cùng lúc đó, đối phương cũng đang nhìn họ chằm chằm, áo bào đỏ thẫm đã lộ rõ thân phận quân Hán không thể nghi ngờ, nhưng đối phương cũng không tỏ ý đối địch gì.
Đi tới khoảng cách còn hơn mười trượng, đồng tử Oman co chặt, khựng bước — yên ngựa Tây Vực khác với Trung Nguyên, mà yên ngựa hắn nhìn thấy, từ cách chế tác đến hoa văn thêu may đều là từ hoàng cung Lâu Lan.
Tử Thanh giật thót, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Oman không nói gì, chậm rãi kéo khăn che mặt, im lặng đứng thẳng, hai mắt bình tĩnh tiếp cận đối phương, mặt trầm như nước.
Đối phương từ dưới bóng cây đi ra, dẫn đầu là một cụ già râu hoa râm, nếp nhăn chằng chịt, híp mắt nhìn bọn họ, ánh mắt nhanh chóng nhìn mặt Oman thật lâu, cho đến khoảnh khắc nhận ra…
Tử Thanh kinh ngạc nhìn ông cụ lảo đảo chạy tới họ, bên cạnh ông còn có người định đưa tay dìu nhưng ông mặc kệ, miệng thì kêu khóc, mặt thì vui buồn lẫn lộn.
Cô nghe không hiểu ông ta nói gì, là tiếng Lâu Lan chăng?
“Oman, ông ta…”
Oman thoảng giấu đi hai hàng mày lạnh lùng, nghiêng sang cười với cô: “Không cần lo, những người này ta đều biết, ta sẽ đuổi bọn họ đi.”
Mặc dù nghe vậy, Tử Thanh vẫn không dám thả lỏng, vẫn nắm chặt chủy thủ, chuẩn bị ứng đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936373/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.