Cũng là thành Trường An, Tử Thanh dắt ngựa đứng dưới cổng thành, nhìn một mảng phồn hoa như gấm bày tra trước mặt, rộn rộn ràng ràng, hoa kết chói lọi, mê hoặc mắt người nhìn không có điểm tận cùng.
Phồn hoa như muốn kéo người chìm đắm vào thế này, theo bản năng cô có phần kháng cự, âm thầm hít một hơi thật sâu.
“Uổng cho cô là người Hán, sao đến cả Trường An mà chưa từng đến qua.” Oman ở bên cạnh cười nói, lần trước lúc hắn tìm hoàng huynh đã tới một lần.
Tử Thanh không tiếp lời, chỉ ngoảnh nhìn hắn cười cười. Do lúc còn trong quân rất nhiều người quen cũ đều là người thành Trường An, lần này vào kinh sợ đụng phải người quen nên để tránh phiền phức, cô vẫn diện trang phục nam. Cho đến khi vừa mới vào thành Trường An, cô mới nhận ra, một thành Trường An to lớn thế này, muốn gặp người quen e là vô cùng không dễ kiếm.
Ngay lúc này, họ đang ở thành Trường An, chỉ riêng thị tập* đã có chín, mỗi phương là hai trăm sáu mươi sáu bộ. Sáu thị đằng Tây, ba thị lớn ở đằng Đông, bốn dặm lại có một thị. Bốn phía thị đều có tường bao quanh, ba phía có cửa, mỗi mặt ba lối vào, đông tây tương xứng nhau qua cửa. Trong thành thị còn có thị lâu, cái cao nhất có năm tầng.
(*) mình cũng chưa tìm hiểu rõ là thị theo nghĩ chợ hay là thị trấn. 1 bộ = 1 bước chân, tham khảo thành ở đây.
Mái lâu chồng chất, ken nhau san sát*, bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936344/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.