Chiến cuộc đã không còn chút thấp thỏm nào nữa, gần trăm tên Hung Nô bị quân Hán đông gấp mấy lần vây đánh, dù Thố Ung Đắc Lặc có là đệ nhất dũng sĩ Hung Nô, tử chiến đến cùng, cuối cùng cũng mất mạng dưới đám kích nổi trội. Những tên Hung Nô còn lại, kẻ chết, người bị bắt làm tù binh, chưa tới gần nửa canh giờ đã kết thúc chiến dịch.
Cổng treo trước đó tốn không ít sức lực đóng chết, trước mắt đám Toại lại không thể không mất nhiều sức lực hơn để mở ra. Nghe tiếng binh binh bang bang bên trong giày vò, Hoắc Khứ Bệnh ngồi cao trên lưng ngựa, chực trước cổng treo, mặt trầm như nước, ánh mắt như muốn xuyên thủng cánh cửa.
Rốt cuộc, “Rầm”, cổng treo đình toại rơi xuống vang ầm, trong bụi đất tung bay là vài bóng người lờ mờ, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tung người xuống ngựa, Hoắc Khứ Bệnh sải bước đi vào, trong mắt vốn không nhìn ai, bước thẳng qua chỗ Tử Thanh. Sau khi thấy nguy cơ đã trừ, cơ thể căng cứng mới thả lỏng, Tử Thanh khó khăn gượng người dựa vào bậc đất đắp, lấy áo bào che chân bị thương, không để cho mình trượt xuống.
Hoắc Khứ Bệnh đứng thẳng trước mặt cô, không nói một lời nhìn cô chằm chằm.
“Tướng quân, tôi…”
Tử Thanh áy náy lên tiếng.
Cô vừa mở miệng, Hoắc Khứ Bệnh đã thò người qua túm lấy cổ tay cô, siết chặt dắt đi.
Bị chàng kéo một cái đột ngột, chân bị thương của Tử Thanh không thể chịu được lực mạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936298/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.