Đợi đến khi chàng quay lại Cầm Uyển, Tử Thanh đã uống xong thuốc, do tinh thần không tốt, đã tự lên tháp ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Bọn gia nhân cũng không dám quấy rầy, chỉ giúp cô đóng cửa kỹ lưỡng tránh bị gió thổi.
Thấy cô ngủ rất mệt mỏi, Hoắc Khứ Bệnh cũng không gọi tỉnh cô, chỉ nhẹ bế cô về giường, dém lại chăn mỏng. Cả đêm chàng không ngủ, thế là giữ nguyên áo lên giường nằm, nhắm mắt dưỡng thần.
Mưa rơi tí tách tí tách.
Trong thành Trường An, ý thu dần đậm.
Từng ngày từng ngày trôi qua, được sự chăm sóc cẩn thận của Hoắc Khứ Bệnh, chân bị thương của Tử Thanh phục hồi rất tốt, đã có thể chống nạng chầm chậm tập đi lại ngoài hiên. Có điều phần vết thương da thịt bị gai ngược cây roi gây ra vẫn không tránh khỏi để lại dấu tích rõ ràng, dù sao cũng là con gái, nhìn trên đùi có một mảng vết thương lớn rất khiếp đảm, Tử Thanh cũng không kìm được nhíu mày.
“Có để sẹo cũng không cần phải căng thẳng.” Sau khi Hoắc Khứ Bệnh giúp cô thay thuốc, cố ra vẻ ung dung cười nói, “Dù sao thì ngoài ta ra cũng đâu có ai nhìn thấy.”
Tử Thanh giấu chân lại vào trong chăn, miễn cưỡng cười nói: “Thôi sau này để tự em thoa thuốc đi.”
“Sao thế, sợ ta ghét bỏ em à? Yên tâm.” Hoắc Khứ Bệnh cười rộ, “Mặc kệ dáng vẻ em có thế nào, em có là đàn ông ta cũng dám muốn em mà!
Từng có chuyện xưa, Tử Thanh biết Tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936288/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.