Tử Thanh cụp mắt, yên lặng nhận lấy săn sóc của Tướng quân, cô chiếm lấy hoàn toàn tầm mắt của công chúa Vệ Trưởng và Tào Tương trong giây phút này. Ở trong mắt bọn họ, cô và Tướng quân về thân phận địa vị như khác nhau một trời một vực, sao xứng với đối đãi đó của Tướng quân…
Chụp nón áo choàng kỹ lưỡng lên cho cô xong, Hoắc Khứ Bệnh như không có việc gì quay lại thảm ngồi xuống, cười nói: “Khúc vừa rồi đàn không được tốt, ta tự phạt một chén rượu, xin hai vị thông cảm.” Dứt lời, tự rót chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Khuôn mặt công chúa Vệ Trưởng lúc xanh lúc trắng, muốn nói, cũng không biết nên nói thế nào, ngập ngừng mãi mới ổn định tâm trí miễn cưỡng cười nói: “Hóa ra cô ta đúng là ý trung nhân của biểu huynh, đã thế, phải mời ngồi cùng mới phải.” Vừa nói, không đợi Hoắc Khứ Bệnh mở miệng, nàng ta đưa mắt ra hiệu người hầu mời Tử Thanh ngồi.
“Đa tạ ý tốt của công chúa, nhưng Tần Nguyên chỉ là một thứ dân, không dám ngồi chung bàn cùng công chúa.” Tử Thanh đứng dậy, bình tĩnh giữ lễ từ chối.
“Vẫn còn biết vài cấp bậc lễ nghĩa đấy, hẳn là được biểu huynh dạy bảo kỹ lưỡng.” Công chúa Vệ Trưởng cười khẽ, xoay qua Tào Tương thở dài, “Hôm trước ta đi Mai Các, người ở Các chủ lỗ mãng lắm, ta cho hắn ngồi, hắn còn xem là thật ngồi xuống, không nghĩ xem mình chỉ là một tên buôn bán cửu lưu bên dưới, có xứng ngồi chung phòng với chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936280/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.