Hoắc Khứ Bệnh đưa tay ôm chặt lấy cô, tay kia lau đi nước mắt đã rơi.
“Không phải là vì em, cô bé ngốc ạ. Nói thật, là chính ta không muốn xuất chinh nữa. Tác chiến cùng Hung Nô là bởi vì Hung Nô xâm chiếm Trung thổ ta nhiều năm, bảo vệ cương thổ không gì đáng trách; song nếu thật sự dụng binh với Tây Vực, ấy thật sự là lấy mạnh hiếp yếu.” Chàng thở dài, “Thánh thượng xem ta như một món binh khí rất sắc bén, song giai binh bất tường*, chính ta cũng không muốn làm thanh vũ khí sắc bén này. Lúc tiếp nhận đầu hàng ở Hà Tây, em không ở bên cạnh ta, không được nhìn thấy những khuôn mặt kia của người Hung, nghe được những lời bọn họ hát ca… Ta nghĩ, một trận chiến tranh, thật ra có bên nào là thắng đâu cơ chứ, cả hai bên đều là thua, từ thời điểm khai chiến đó đã là thua rồi.”
(*) binh hùng mạnh là điềm chẳng lành.
Tử Thanh im lặng nghe, từng màn một cảnh đêm núi Cao Lan hôm đó lướt qua trong đầu… Người Hán, người Hung Nô, tươi sống, thối nát, ấm áp, lạnh lẽo, dâng lên khắp nơi như thủy triều, không khỏi khiến người khó thở.
“Ý tưởng này, ngài từng bộc bạch trước mặt Thánh thượng chưa ạ?” Cô nhỏ nhẹ hỏi.
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu: “Trước mắt thời cơ chưa tới, đánh thắng trận liên tiếp, lại có hai bộ lạc lớn của Hung Nô đến hàng, Thánh thượng đang là lúc vừa lòng đắc chí. Hơn nữa, ta cũng không thể không suy nghĩ cho cậu và dì…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936275/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.