Tế thiên qua đi, đại quân nhổ trại, tất thảy đâu vào đấy.
Vì Tử Thanh không thể cưỡi ngựa, cho nên chỉ có thể đi theo khối lương thảo quân nhu đi phía sau quân Hán. Hoắc Khứ Bệnh đặc biệt sắp xếp xe ngựa riêng cho cô, cũng để Hình Y Trưởng theo bên cạnh.
Toán người Oman cũng đã chờ xuất phát, sắp về Lâu Lan.
“Oman, cậu phải bảo trọng đấy! Mai này sẽ có một ngày, ta đi thăm cậu, được chứ?” Chỉ gặp được mấy ngày ngắn ngủi lại phải biệt ly, trong lòng Tử Thanh rất không nỡ.
Oman cười không nói, cách đó không xa là người Lâu Lan theo hầu cùng trong chuyến này đang im lặng chờ hắn, hắn lại chẳng hề có ý muốn rời đi.
“Bọn họ đang chờ cậu đấy…” Tử Thanh nhắc nhở.
“Lần này, để ta đưa cô đi.” Trong tươi cười Oman có vẻ khổ sở không nói ra được, “Lần trước, lúc ta rời biên tái, nghe thấy tiếng cô lại không thể ngoảnh đầu. Thứ tra tấn đó, ta không muốn chịu thêm một lần nữa.”
“Oman…”
Hoắc Khứ Bệnh giục ngựa tới, cáo từ Oman: “Đi đường cẩn thận, sau này còn gặp lại!”
Oman mỉm cười, “Với hai ta mà nói, ta nghĩ, sau này không gặp lại vẫn tốt hơn!”
“Chuyện tương lai, ai có thể nói rõ được chứ.” Hoắc Khứ Bệnh cười nói, “Nói không chừng ta có thể có lúc vải gai giày cỏ thì sao.”
Oman lắc đầu cười nói: “Không dễ. Đối với hoàng đế nhà Hán, ngài chính là một thanh vũ khí sắc bén tuyệt thế, nếu ông ta không dùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936240/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.