Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Tử Thanh ngoảnh lại nhìn người hầu xác nhận mình giết Lý Cảm, sau đó nhìn lại Lưu Triệt, rốt cuộc bừng tỉnh, thở dài một hơi, bình tĩnh nói: “Hóa ra là ngài muốn giết thần.”
Lúc cô nói là đang nhìn Lưu Triệt.
Trực tiếp ám chỉ Lưu Triệt muốn giết mình cũng đã là đại nghịch bất đạo, càng không cần phải nói, trong lời cô, đã gọi thẳng Lưu Triệt là “ngài”, mà cũng không tôn xưng bệ hạ.
(Thật ra chỉ là danh xưng như “ông” chứ ko đến mức trang trọng là ngài nữa)
“Thanh nhi! Không được vô lễ với bệ hạ.”
Hoắc Khứ Bệnh lo lắng quát cô, dù sao giây phút này Lưu Triệt là người nắm quyền sinh sát người, một câu Lưu Triệt đã có thể lấy mạng cô.
“Vừa rồi thần còn mãi suy nghĩ, đến cùng là ai muốn giết thần,” Tử Thanh yên lặng nhìn Lưu Triệt, “Giờ thì đã biết.”
Lưu Triệt trầm mặt, nói: “Trẫm không đôi co với thứ dân phụ như ngươi. Ngươi giết Lý Cảm, động cơ vô cùng xác thực, lại có người tận mắt nhìn thấy, chả lẽ ngươi còn muốn giảo biện.”
Cái chết của Oman vẫn đang bị Tử Thanh kiềm nén hồi lâu trong lòng, giờ thấy Lý Cảm lặng lẽ nằm nơi đó, lòng cực kỳ bi ai, đến lúc này, cô đã hoàn toàn không màng đến sống chết, đến quỳ còn không muốn, mà chậm rãi đứng dậy.
“Thanh nhi…” Hoắc Khứ Bệnh nhìn cô.
“Thần là người Mặc gia, Hoắc Tướng quân không hề hay biết, ngài ấy cũng là bị thần. lừa gạt cho đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936223/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.