Đúng lúc Đế Tố nhớ đến đám người đã được uống thuốc, không biết phải chăng họ đã có chuyển biến tốt đẹp, sáng sớm liền tới hỏi thăm, tiện mang theo chút bánh nướng tới cho bọn họ ăn sáng. Vừa mới vào lý Phượng Minh đã nghe tiếng đối thoại của họ, Đế Tố căng thẳng, muốn bước lại chỗ Tử Thanh.
Tử Thanh vịn tường lùi mấy bước, không cho cậu tới gần.
“Cô! Làm sao lại để nhiễm mất rồi? Sao hôm qua không uống thuốc?!” Đế Tố nóng ruột xoay mòng mòng, muốn đi tìm dược liệu, “Ta lập tức sắc thuốc cho cô uống, uống hết sẽ không sao.”
“Thiếu ba vị dược liệu quan trọng, không được việc.” Hình Y Trưởng hò hét, “Cậu còn là Huyện Úy cơ mà, mau đi kiếm dược liệu đến đi!”
“Ông cho rằng ta không sốt ruột à!”
Tiếng hai người ồn ào đánh thức Vệ Kháng trong phòng, chứng bệnh của cậu ta nhẹ nhất, cho nên khôi phục cũng nhanh nhất, lúc này đã hạ sốt, cả người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nghe thấy có tiếng động bên ngoài, cậu đứng dậy đẩy cửa, không kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì?”
Tuy Đế Tố nhận ra cậu ta là Nghi Xuân hầu, nhưng trước mắt lại chẳng có tâm tư nào thi lễ, co cẳng bước ra ngoài, nghĩ cách làm sao tranh thủ thời gian lấy dược liệu đến mới là chính sự.
“Đế Tố…” Tử Thanh gọi giật, “Nếu Tướng quân trở về, chớ nói cho chàng biết ta ở đây!”
Đế Tố khựng bước, ngoảnh đầu, đau lòng nhìn cô.
“Thiện Nhi ở thành Trường An đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936217/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.