Một vầng trăng tròn như khay bạc lạnh lẽo, treo cao trên bầu trời đêm. Ánh trăng không một hơi ấm vẩy xuống cát vàng mênh mông vô bờ đại mạc.
Một đám sa đạo tụ tập bên suối Nguyệt Nha, dùng chật vật, nghèo túng để hình dung đều e là không đủ.
“Thế đạo không yên, ngay cả chúng ta cũng sắp chết đói…” Xương Liệt nằm ngửa trên bờ cỏ mọc ven hồ, bùi ngùi thở dài, “Qua hôm nay, đã tròn ba tháng chúng ta không làm một cuộc giao dịch rồi.”
Thiếu niên bên cạnh gã cúi đầu lau loan đao, là vừa nhập bọn với họ hai hôm nay. Lúc vừa gia nhập, thủ lĩnh Cáp Đạt của đám sa đạo vì khảo nghiệm thiếu niên này, cũng là muốn lập uy, đã cho hắn mai phục ở cồn cát làm do thám chờ đợi thương lữ qua đường.
Ròng rã một ngày một đêm.
Ban ngày ở sa mạc, nóng bức như lửa.
Ban đêm ở sa mạc, lạnh lẽo thấu xương.
Thiếu niên cứ thế im lặng cứng cỏi chống đỡ. Chân cóng đến tê liệt, hắn khập khiễng quay về, hờ hững lấy rượu thuốc bóp hai chân, không nhìn thấy một tia đau đớn trên mặt, cứ như cặp đùi kia không phải của chính hắn. Chỉ nhìn vào điểu ấy, Xương Liệt biết thiếu niên này nhất định đã trải qua đại khổ nạn.
“Đừng lau nữa, đao phải gặp máu mới được, cứ ngồi chùi chùi thì ích lợi gì.” Xương Liệt vốn định đá hắn một cước, nhưng thực sự đói đến không còn sức lực, nhác nhúc nhích.
Thiếu niên phớt lờ gã, vải thô chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936212/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.