“Vô Thụ, nói đi liền đi một mạch nhiều năm như vậy, nếu lúc này mà không làm mừng thọ năm mươi cho Quốc Hậu thì sợ là ngươi vẫn chưa quay lạikhông chừng?” Trên lầu của quán trà bên đường, gương mặt như ngọc khixưa giờ đã có thêm một bộ râu, khóe mắt nhiều thêm vài nếp nhăn, cácngón tay nắm một ly trà xanh, Tấn Vương Ngọc Thiên Diệp cười hỏi nam tửtrẻ tuổi ngồi đối diện.
Giống người kia bị năm tháng thời gianmài mòn thay đổi, Ngọc Vô Thụ cũng đã bớt đi vài phần thanh thoát, nhiều hơn một chút sự chững chạc, lắc đầu: “Sớm biết vùng biên giới đó có thể sống an ổn, nên không thường quay về kinh đô.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Ngọc Thiên Diệp đảo mắt liếc một cái.
Ngọc Vô Thụ thờ ơ mỉm cười, “Tấn Vương thúc cần gì phải cười Vô Thụ? TấnVương gia phong lưu phóng khoáng ngày xưa giờ lại ru rú trong nhà, rờixa mọi cuộc vui, chẳng phải cũng giống vậy thôi đó sao?”
NgọcThiên Diệp hơi buồn, lắc đầu thở nhẹ, “Hỏi thế gian tình là gì, thẳngdạy hồn người mộng hướng theo. Nếu được trở về thời khắc đó, ta vẫnnguyện lòng quen biết Phạm Dĩnh, chẳng sợ biết rõ là ngày sau sẽ đauthắt gan đứt ruột.”
Nếu trở về thời khắc đó… Ngọc Vô Thụ hạ mi giấu mắt, phiền muộn vô hạn.
Tấn Vương Thúc nhắc tới Phạm Dĩnh, hắn phải mất một lát mờ mịt suy nghĩ mới tìm ra được từ trong ký ức một gương mặt tuyệt sắc, mới nhớ lại TấnVương thúc chính bởi vì nàng mà từ bỏ cả bụi hoa, nhớ lại chính mìnhcũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tuong-cong/2096518/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.