Từ thật xa đã nghe thấy tiếng ầm ầm bịch bịch rúng động, đến khi bướcchân vào vườn thì thấy bồn đổ hoa rơi lá rụng tả tơi khắp nơi, hỗn độnrải khắp mặt đất. La Khởi được nha hoàn đỡ cẩn thận từng bước chân, đivào trong đình, “Đây là ai làm vậy?”
La Đoạn vẫn vùi đầu đùagiỡn với nữ nhi trắng trẻo hồng hào như ngọc của mình, mặt cũng chẳngthèm ngước lên, hừ nhẹ một tiếng: “Còn ai vào đây? Là Bảo Nhi du côn cắc ké kia chứ ai. Hễ tỷ tỷ đi vắng là không ai có thể trị được hắn, ôngtrời con kia lập tức phá tan Thưởng Xuân Viên ra nông nỗi này nè.”
“Bảo Nhi đâu rồi?” Có thể dám chắc rằng Bảo Nhi nghịch dại đến thế này màkhông có ai trị được đảm bảo không thoát khỏi có được sự “hỗ trợ” củaNhị tỷ: Bảo Nhi chạy phía trước, Nhị tỷ đuổi phía sau, một chạy mộtđuổi, tuồng này không ngừng được trình diễn liên tục từ khi đại tỷ trởvề thăm người thân, cả nhà bọn họ nhìn xem đến phát mệt.
“Phương Tốn hạ triều trở về, đem hắn đi rồi.”
“Vậy sao không kêu gia đinh tới dọn dẹp?”
“Dọn dẹp cái gì? Dù sao dọn dẹp xong, tiểu tử đó quay về lại tiếp tục pháphách đẩy trái ngã phải nữa, cứ để đó chờ ngày mai tỷ tỷ trở lại thì mời tỷ ấy nhìn xem con trai bảo bối của tỷ đã làm những việc tốt gì, để cho cái mông nhỏ của tiểu tử đó cin mấy dấu tay cũng tốt!”
La Khởilắc đầu: Nhị tỷ làm đã làm mẹ mà tâm tính cũng không lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tuong-cong/2096516/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.