“Ngươi ngươi ngươi…” Từ nơi nào chui ra? La Nhị tiểu thư bởi kinh ngạc mà té khỏi ghế tre.
Mà Lương Chi Hành vẫn giữ hình dạng tướng mạo trong trẻo lạnh lùng như cũ, từ trên cao nhìn xuống người đang ngã ngồi trên đất, “Hóa ra đầu lưỡicủa nàng cũng có lúc bị thụt mất?”
“… Đầu lưỡi ngươi mới thụt…”La Đoạn đã tỉnh hồn lại, nhảy dựng lên đánh đòn phủ đầu, “Tên ngốc mặtlạnh, ngươi đột nhiên chui ra làm chi? Cố tình hù dọa bổn tiểu thư phảikhông?”
Thì sao chứ? “Ta đây đâu có rảnh đến thế…” mà không dọanàng, “Từ đó đi ngang qua, thấy khách của bản phủ là La Nhị tiểu thư,nên lên tiếng chào hỏi thôi.”
“Ngươi từ nơi này đi ngang qua?Ngươi mới vừa ở…” Cái mà La Đoạn quan tâm chính là mới vừa rồi hắn cónghe thấy mấy lời đùa giỡn của mình và nha đầu không.
“Mới vừarồi hả?” Lương Chi Hành đưa một ngón tay chỉ về một chỗ nhiều lắm làcách đó mười bước, “Ta đã ở dưới bụi hoa và cây cảnh đó.”
“… Ngươi ở chỗ đó? Ngươi ở nơi đó làm cái gì? Ngươi đường đường Lương phủ thiếu gia, ngồi xổm ở chỗ kia…”
“Lấy thuốc.” Lương Chi Hành hảo tâm giải thích nghi hoặc của ai kia, “Câyhoa mẫu đơn có thể làm thuốc, ta đây vì thế đang quan sát cây Mẫu Đankia mọc.”
“Ai thèm quản ngươi…” Nhìn Mẫu Đan hay là Thược Dược! Đôi mắt đẹp của La Đoạn dao động, “Vậy ngươi có hay không có nghe…”
“Nghe chứ.”
“… Nghe cái gì?”
“Một con mèo hoang nhỏ, ngao ngao phách lối, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tuong-cong/2096501/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.