Chương trước
Chương sau
Phạm Trù không rõ chính mình vì sao còn nhẫn được, nữ nhân này dựa vàocái gì đã lấy linh hồn thê tử hắn còn đối với hắn “Không thích” sao?

“Ngươi muốn làm cái gì? Muốn dùng pháp lực cưỡng lấy đi linh hồn người sốngsao?” Hắn đang định dời đi thì đã có “Người” chắn đường.

Phạm Trù cả gương mặt và ánh mắt đều lạnh lùng, “Đúng như vậy, có cái gì không được?”

“Đương nhiên là không thể.”

“Đó là thê tử của Phạm mỗ, người bên ngoài không có quyền chiếm cứ.”

“Ngươi sai lầm rồi, linh hồn kia không chỉ thuộc về thê tử của ngươi đâu. Ởkiếp trước, nó là của thê tử ngươi. Sau khi đầu thai, tất nhiên là thuộc về một người khác.

Nếu ngươi dựa vào việc mình tu luyện có được pháp thuật, có được dương thọ vô biên liền muốn cố ý xoay chuyển vòngLuân Hồi, mà cưỡng ép lấy đi linh hồn của người đang sống, thì đó là sát sinh. Kẻ sát sinh tội không thể tha, ngươi muốn bị Thiên Khiển (trờitrừng phạt) đến hồn phi phách tán sao?”

“Nếu Phạm mỗ thật muốn làm, ngươi cho là ngươi ngăn được sao?”

“Không hẳn, nếu tổ tôn ba người chúng ta liên thủ, kết quả cũng chưa biết được đâu. Hơn nữa, nếu ngươi quả thật dám nghịch thiên mà ngoan cố dùng pháp thuật lấy đi hồn phách người khác, phần hồn phách này cũng không thểrót vào trong cơ thể của thê tử ngươi, ngược lại còn khiến cho hồn phách dương thọ chưa dứt bị giam cầm ở Uổng Tử Thành(*),không thể siêusinh.”

(*) Nhiều người sống có nghe nói đến Uổng Tử Thành, và chỉ nghe một chiều về nó. Còn Đại Đế Phong Đô nói :

“Uổng Tử Thành nằm về bên phải của Điện thứ mười. Thế gian hay lầm nghĩ rằng, những người bị tai nạn chết bất ngờ (bất đắc kỳ tử) đều phải vào trongthành này. Nếu điều đó là thật, thì những người chết oan chết ức đều làtốt hết cả sao ? Cho đến giờ vẫn còn thấy rất nhiều oan hồn chưa tiêuhết phần hận, những kẻ tự tử, những kẻ bị hại… vẫn còn đang chịu sự hình phạt trong các điạ ngục, chưa biết ngày nào được đi đầu thai.

Vào trong Thành Uổng Tử này, chỉ có những người “Trung hiếu tiết nghĩa, xảthân vì nước (tận trung báo quốc),hoặc tử tiết thành thần. Vì chết bấtngờ nên chưa thẩm định kịp, phải tạm thời ở đây, chờ ngày để đầu thainơi phước địa hoặc được phong thần. Như vậy, đây là nơi dành riêng chonhững người tốt ở tạm chờ xét. Đó mới đúng là nghĩa của Uổng Tử (chếtoan, uổng mạng) vậy. (link tham khảo) — MTY



“Ngữ khí của các hạ, làm cho ta hiểu lầm các hạ là chủ quản sinh tử Diêm Vương không bằng.”

“Ta tuy không phải Diêm Vương, nhưng việc này còn có thể biết được một chút.”

Chi Tâm bỗng dưng ngửa đầu: Phong gia gia, hắn muốn làm cái gì?

“Lấy đi hồn phách phu nhân ngươi.”

……Hắn muốn giết nương tử sao?

“Đúng, đó là giết.”

Hắn… hắn… hắn… hắn… đáng ghét! Phong gia gia, ngươi phải bảo hộ nương tử, bằng không Chi Tâm rất tức giận ! Sẽ rất tức giận!

“Đó là đương nhiên, ngay cả không phải vì phu nhân của ngươi, chuyện ác này ta cũng sẽ không ngồi yên làm ngơ được.”

Phạm Trù hừ lạnh một tiếng, phi thân bay đi. Hắn xác thực đã nghĩ muốn cưỡng ép lấy đi hồn phách của nữ tử kia, đem thả lại trong cơ thể thê tử.Nhưng mà, hắn cũng hiểu được nàng là thê tử chuyển thế, lấy hồn nàng, đó là lấy mệnh của nàng. Nói theo cách khác thì cũng như hắn tự tay giếtchết thê tử…… Hắn làm không được! Nhưng, luôn luôn có biện pháp khác….

……

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, cứu mạng, cứu mạng a….” La Khởi khuôn mặt thanh tú nhăn nhóđau khổ, nhấc váy vội vàng chạy vào nội thất, đẩy Trân Châu đang tựa sát bên tỷ tỷ ra, cùng Trân Châu không sai biệt lắm đem thân thể kiều nhỏcủa mình nhét vào trong lòng tỷ tỷ, “Tỷ tỷ, mau cứu cứu Khởi Nhi, KhởiNhi muốn chết!”

Có phải nên chúc mừng Khởi Nhi hoa đào nở rộnhiều đóa hay không nhỉ? La Chẩn khẽ nhếch đôi môi xinh đẹp lộ ra lúmđồng tiền, nhìn ra có chút hả hê vui sướng khi người gặp họa, nhàn nhạtnói: “Biểu đệ của Quốc hậu thật sự đáng ghét như vậy sao?”

“Tỷ tỷ, biểu tình của tỷ nói cho Khởi Nhi, tỷ thực không thương muội ruột của tỷ nha.”

“Đào lý bất ngôn, hạ tự thành khê(*). Tam tiểu thư nhà ta mị lực như vậy, tỷ có thể nói cái gì đây a?”

*Đào lý bất ngôn, hạ tự thành khê (thành ngữ): Nguyên ý: là cây đào khôngnói được, không dẫn dụ người, nguyên do là cây đào ra hoa kết trái, mọingười ở phía dưới đi tới đi lui, đi thành một cái đường nhỏ. Ngụ ý: conngười chỉ cần chân thành, có tấm lòng đẹp là có thể làm người cảm động. – MTY

(tham khảo thêm tại đây)



Quốc hậu cho cơhội buôn bán, La gia nữ nhân tất nhiên phải thật nắm chắc rồi. Sau ngàyhôm đó, La Khởi tiến cung bàn bạc, không ngờ, lại bị đưa đến bàn bạc với biểu đệ họ hàng xa của Quốc hậu là Triều Ninh, rồi được hắn “Phá lệthưởng thức”.

Nếu vị thân thích của Hoàng gia này là vị ỷ thếhiếp người thì còn dễ dàng đối phó, nhưng khiến người bất đắc dĩ là, nam nhân họ Triều này cũng coi như là một nhân vật tuấn lãng, trừ bỏ lúctheo đuổi quấy rối giai nhân để tranh thủ chút ưu ái, thì cũng có chútkhí thế bức người, cư xử cũng tính là khiêm nhường hữu lễ. Cho dù LaChẩn có tâm thỉnh Ngọc Thiều tương trợ, cũng chỉ trích không ra vị quýcông tử này có chỗ nào không phải.

“Muội đã nhiều lần nói chohắn là muội không thích hắn, hắn lại nói muội có thích hay không là tựdo của muội, xin cứ tự nhiên, tương tự chứng tỏ rằng, muội cũng khôngthể ngăn cản hắn thích muội. Muội thỉnh cầu hắn đừng theo muội nữa, hắnlại nói đường ở dưới chân mỗi người, muội cứ việc đi đường của muội, hắn cũng cứ việc đi đường của hắn, sở dĩ đồng hành, là bởi vì đường chúngta phải đi trùng hợp là một con đường…… Người này, làm cho người ta rấtvô lực a, có đúng không? Ai da, ngươi tránh ra đi… tỷ tỷ là của ta.” LaKhởi đem Trân Châu công chúa vừa muốn dính đến đẩy ra, một mình độcchiếm ôm ấp của tỷ tỷ, “Tỷ tỷ mau nghĩ cách giúp Khởi Nhi đi, người nhưvậy, nên đuổi đi như thế nào?”

Đuổi đi không tốt đâu.(mối làm ăn mà) “Muội quả thật chán ghét Triều công tử đến mức phải đuổi đi sao?”

“Chưa nói tới chán ghét, cũng không thể nói rõ là thích nha.”

“Không bằng, muội đổi biện pháp ứng đối đi. Muội xem hắn là một bằng hữu bìnhthường mà đối đãi, đừng đi quản hắn đối với muội là lưu luyến hâm mộ hay là thưởng thức cái gì.

Nếu làm bằng hữu, với tính tình của muội thì, muội ngược lại càng có thể gây khó dễ bắt chẹt hắn từng li từngtý. Tin chắc là một vị theo đuổi mỹ nhân lâu như vậy mà vẫn không thànhsẽ cam tâm tình nguyện đồng ý trước tiên làm bằng hữu, Triều công tử sẽkhông cự tuyệt mới đúng. Bất quá, nếu muội cho rằng người kia không đủtư cách làm bằng hữu của muội, muội đã chán ghét hắn tới cực điểm, thìtỷ tỷ ta sẽ nghĩ biện pháp thay muội tống cổ hắn……”

La Khởinghiềm ngẫm thật lâu sau, lắc đầu, “Tự xét lòng mình thì, hắn có tàithức có tu dưỡng, nếu không phải hắn đang yên đang lành tự tiện chọcgiận muội, thì làm bằng hữu vẫn là có thể a.”

“Nếu như thế, vậycứ thử làm bằng hữu một chút đi!” La Chẩn khẽ vuốt tóc mây ấu muội,“Cũng đỡ cho muội tránh cũng không thể tránh, lui không thể lui, ngượclại chính mình phiền não.”

La Khởi suy nghĩ một lát, thở dàinói: “Aizz, cẩn thận nghĩ lại thì tên Triều Ninh kia cũng không làm chongười ta chán ghét quá. Chính là tâm trạng muội không tốt, mới dễ sinhbuồn bực, đem đổ lên người khác. Vậy cứ theo như tỷ tỷ nói đi, làm bằnghữu trước, để việc buôn bán thảo luận xong đã. La gia nữ nhi mặc kệ làlúc nào, đều không thể quên mục đích chính: không có lợi nhuận khôngphải thương gia.”

La Chẩn mỉm cười nói: “Tốt lắm, Khởi Nhi của chúng ta đã trở lại.”

Kì thực là người làm tỷ tỷ này, nàng lại có một phen tâm cơ khác.

Tình hình giữa Khởi Nhi và Ngọc Vô Thụ, xem như đang ở trạng thái giằng co.Tình huống ái muội không rõ ràng như vậy không có lợi cho tương lai củaKhởi Nhi. Mặc kệ là đoạn tuyệt hay nối lại, là hợp hay là phân, chungquy phải có kết luận rõ ràng minh bạch thì Khởi Nhi mới có thể sắp xếptốt cho cuộc sống sau này chứ.

Nếu Triều Ninh kia xuất hiện cóthể làm cho hồ nước lặng này lại có thể lưu chảy thì cũng không phải làxấu. Hay đến cuối cùng sự tình vẫn không thể khởi biến, thì ít nhất cũng để cho vị Triều công tử này phân tán tâm tư Khởi Nhi một chút cũng tốt, miễn cho tiểu nha đầu kia một mặt đắm chìm trong tình cảm tan vỡ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn hao gầy, trong lòng sầu khổ còn muốn giả vờ kiêncường trước mặt người khác.

Cuối thu, khí trời bắt đầu vào đông, khắp nơi cỏ cây hoa lá xơ xác, héorũ, nhưng trong hoa viên Lương gia, các loại cúc quý hiếm vẫn nở rộ nhưcũ, ánh vàng rực rỡ thật khiến cho người cảm thấy sảng khoái. Chi Tâmquấn trong tấm trường bào bằng gấm mà nương tử đã may cho hắn, cùng vịbằng hữu mới ngồi trong hoa viên, trò chuyện rất náo nhiệt.

“Lục Lục, ngươi tới xem, Chi Tâm mới thêu được tấm lụa thêu câu đối này a.”

“Cái này quả thật là ngươi thêu sao?”

“Đúng a.”

“Vì ngươi biết thêu những cái này, cho nên nương tử nhà ngươi mới thích ngươi sao?”

“Chi Tâm lúc không biết thêu, nương tử đã thích Chi Tâm, sau Chi Tâm biếtthêu, nương tử càng thích Chi Tâm a.” Chi Tâm lắc đầu nguầy nguậy mộtcách sung sướng, hận không thể sinh ra thêm một cái cái đuôi đến lắclắc, để khoe khoang tâm tình cực tốt của mình.

Thấy người khácđường làm quan rộng mở như thế, Hàng Niệm Nhạn trong lòng dao động.Lương Chi Tâm một người đơn thuần như thế, cũng cưới được một nương tửkhó chơi như vậy, sao chính mình lại không đối phó được nữ tử xảo quyệtPhạm Dĩnh kia a?

“Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”

(Tử sinh hay xa cách, vẫn cùng người thề nguyện. Nguyện nắm chặt tay người, bên nhau đến già.)

Hàng Niệm Nhạn ngâm câu thơ trên tấm lụa kia, tình cảnh tốt đẹp kia với hắnthật là vô hạn xa vời, càng cảm thấy buồn nản, “Lương Chi Tâm, ngươi nói Phạm Dĩnh nữ nhân kia rốt cuộc khó chịu cái gì a?”

“Nàng đang giận ngươi a.”

“Nhưng mà, Bổn vương đã dùng mọi cách lấy lòng nàng, nàng còn muốn như thế nào nữa?”

Chi Tâm lắc đầu, “Ngươi như vậy không được nha, Lục Lục, ngươi không thểlàm một chút đã thấy chán a. Ngươi đã từng đốt Phạm Dĩnh a, Phạm Dĩnhđương nhiên rất rất tức giận, ngươi phải liều mạng cầu liều mạng theođuổi mới có thể đó nha. Ngươi nếu không liều mạng cầu, Phạm Dĩnh chắc là sẽ không gả cho ngươi rồi.”

“Aizz––” Hàng Niệm Nhạn mặt ủ màychau, chen tới ghế đá ngồi chung với Chi Tâm, “Bổn vương thật sự là bộiphục ngươi a, nương tử ngươi khó chơi như vậy, mà ngươi cũng cưới được,đã vậy còn đối xử với ngươi thật tốt. Bổn vương không còn lời nào đểnói.”

“Việc này ngươi đã nói qua rồi a.” Lục Lục thật ngốc, có một câu mà nói hoài, khó trách Phạm Dĩnh không để ý tới hắn a.

“Lương Chi Tâm, ta hỏi ngươi một việc.”

“Nói a.”

“Chẳng lẽ ngươi chưa từng làm chuyện gì khiến cho nương tử nhà ngươi thương tâm sao?”

“Không có!” Chi Tâm kiêu ngạo hất hàm nói, “Chi Tâm chưa từng làm chuyện gì khiến cho nương tử thương tâm!”

“Làm sao có thể? Nàng chưa từng giận ngươi sao?”

“Chi Tâm đã từng làm cho nương tử tức giận nha, nhưng mà Chi Tâm sẽ khônglàm cho nương tử thương tâm……” Chi Tâm đang ngẩng mặt nói, thì thấyPhinh Nhi dẫn theo một cái bóng quen thuộc đi quang qua, “Lục Lục, người kia Chi Tâm có điểm chán ghét nha! Hắn từng đứng cách nương tử thật gần đó……”

Hở….

La Chẩn chớp chớp đôi mi thanh tú, bằng không, nàng nênphản ứng như thế nào bây giờ? Chẳng lẽ có ai quy định người nghe chuyệnxưa còn phải tan tình vào trong đó, động dung động tính sao?

“Phạm cư sĩ, ngài cùng tôn phu nhân tình cảm vợ chồng xác thực cảm động sâusắc vô cùng, La Chẩn cũng đa tạ các hạ đã thoải mái nói ra hết. Có điều, La Chẩn tự biết bản thân không phải là tri kỷ của ngài, cũng chưa nóitới ‘nhất kiến như cố’ (mới gặp đã thân),nên ngài cũng không cần phảiđem phần tín nhiệm này giao cho La Chẩn đâu.”

“Ngươi——” Phạm Trù buồn bực lại không thể phát cáu, vừa nổi giận lại vừa uất ức. Hắn làngười trong Huyền môn (giới huyền huyễn),đương nhiên biết công dụng của bát canh Mạnh bà kia thần kỳ như thế nào, hơn nữa, ở trong Thông Thiênkính, hắn nhìn thấy nàng uống từng chút không chừa lại một giọt……

“Ta chưa từng có thói quen tâm sự với người khác, sở dĩ lần đầu tiên gặpngươi liền kể với ngươi một ít chuyện cũ trước kia, thời điểm ta từngrất hoang mang. Nếu không gặp Nguyệt lão, ta khả năng vĩnh viễn cũngkhông cách nào hiểu được cái cảm giác xa lạ mà quen thuộc với ngươi kiatừ đâu mà đến. Bởi vì, trước kia ngươi chẳng những uống canh Mạnh bà,còn ăn cả Thu Tiên thảo – tẩy đi tiên cốt, khiến ta không thể cảm nhậnđược hơi thở của ngươi ở đâu, cũng khiến ta bỏ lỡ nhân sinh của ngươi……” (nói dài dòng dễ sợ)

“….Phạm cư sĩ à, có một điều ngài nên biết rõ, La Chẩn phàm là người trần tục, những việc huyền bí gì gì đó, hoàntoàn vượt ngoài phạm vi hiểu biết của La Chẩn. Cho nên, ngài làm ơn cóthể nói rõ ràng dễ hiểu một chút không, chứ đừng có vòng vo nữa.”

“Rõ ràng dễ hiểu phải không?” Phạm Trù rốt cục mất đi mấy ngàn năm tu luyện duy trì bình tĩnh, oán giận nói, “Ngươi chính là Tàng Trân chuyển thế!Như vậy, đã đủ rõ ràng dễ hiểu chưa?”

La Chẩn chớp chớp hàng mi thanh tú, trong mắt đẹp tràn đầy nghi hoặc, thật lâu sau, vẫn chưa lên tiếng.

“Nếu không phải nàng nhất thời tùy hứng ăn Thu Tiên thảo, thì ta tại sao cóthể tìm thấy nàng chứ? Nàng muốn giận dỗi ta, cũng không nên làm cáiloại sự tình kia chứ! Một bát Mạnh bà thang, một cây Thu Tiên thảo, làmcho chúng ta tuyên cách năm trăm năm, nàng đã hài lòng chưa?”

“……Khoan khoan!” La Chẩn khẽ giơ lên bàn tay trắng nõn, duyên dáng thướt tha bước đi, trước cười rồi nói, “Phạm cư sĩ.”

“Sao?”

“Ta có thể thông cảm ngài vì tưởng niệm quá độ mà ‘huyễn giác huyễnngôn’(*),nơi này nếu không có người thứ ba, ta có thể xem như chínhmình chưa từng nghe qua. Chính là, thỉnh ngài đừng ở trước mặt tướngcông nhà ta nói ra những lời này, ta thực cảm tạ ngài.”

(* huyễn giác huyễn ngôn: thấy ảo giác nói chuyện tưởng tượng)

“Nàng……!”

“La Chẩn còn có việc cần làm, thứ lỗi không phụng bồi.” La Chẩn đoan trang tao nhã từ lễ, xoay người rời đi.

“Nàng đứng lại!” Gương mặt tinh xảo của Phạm Trù bao trùm oán giận, “Nàngbiết rõ ta không phải huyễn giác huyễn ngôn, nàng biết rõ ta từng câutừng chữ là thật! Nếu không, tại sao Lương Chi Tâm thấy ta, lại như thếnào có phản ứng như vậy? Nàng……”

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu?Bọn họ nói tỷ tỷ đi hướng bên này, Trân Châu tìm không thấy tỷ!” Từ đầucon đường lát đá nhảy ra một thân cung y màu hồng nhỏ bé. Thấy La Chẩn,tiểu nhân nhi chạy càng gấp hơn, khiến cung nữ thị vệ phía sau đuổi theo lại vất vả.

La Chẩn chưa bao giờ hoan nghênh vị tiểu công chúadính người như bây giờ, cười khanh khách nghênh đón, “Trân Châu, lạimuốn ăn bánh trôi sao?”

“Bánh trôi nha…. Bánh trôi rất ngọt,Trân Châu muốn ăn, Trân Châu muốn ăn!” Trân Châu cười lộ đôi má lúm đồng tiền giống như hoa nở rộ, bỗng nhiên héo xuống, “Nhưng mà, Chi Tâm… Chi Tâm nói, nếu hắn không có ở đây, tỷ tỷ một mình nấu bánh trôi cho TrânChâu, hắn sẽ tức giận, hắn sẽ hung dữ với Trân Châu a……”

KhởiNhi luôn nói Chi Tâm sau khi trải qua chuyện nàng mất tích bỗng nhiêntrưởng thành, theo nàng thì, ngốc tử kia đích thực là mở rộng không ítkiến thức nha, lại còn học được kỹ xảo uy hiếp người nữa chứ. “Không cần quản hắn, Trân Châu đáng yêu, tỷ tỷ thương ngươi.”

“Thật saothật sao? Tỷ tỷ đi mau, nấu bánh trôi ngọt ngào, Trân Châu muốn ăn, tỷtỷ thương Trân Châu, Trân Châu không sợ Chi Tâm!”

La Chẩn nắm tay tiểu công chúa đang ríu ra ríu rít không ngừng lập tức rời khỏi.

Trân Nhi, trước mặt ta rời đi, nàng lại quả quyết như thế sao? – Phạm Trùtrong mắt tràn đầy lẫn lộn: có buồn có oán có khổ có cay, cũng có lànhlạnh kiên định: Ta dù có liều mạng, cũng phải khiến nàng quay về tronglòng ta!

Làm sao có thể?…. Không có khả năng!…. Đúng, tuyệt đối không thể.

La Chẩn nấu xong bánh trôi, đưa cho cung nhân kiểm tra xong, Trân Châu ăntất nhiên là vui vẻ thoải mái. La Chẩn ngồi bên cạnh, nhìn như là đangnhàn hạ ngắm tướng ăn ngây thơ của tiểu công chúa, kì thực trong lòngdậy sóng, kinh hoảng khó nén được bình tĩnh.

Kiếp trước? Kiếpnày? Kiếp trước là hồ? Chuyển thế làm người? Sao mà cuộc sống bình thảncủa mình từ lúc gặp được tướng công đến giờ, liền càng lúc càng quỷ dịa……

“Tỷ tỷ, Trân Châu ăn bánh trôi ngọt ngào xong rồi, Trân Châu còn muốn.”

La Chẩn mỉm cười, “Ta chỉ nấu một chén, sau rồi lại ăn.”

Trân Châu chu cái miệng nhỏ nhắn nhõng nhẽo, “Tỷ tỷ.”

“Đồ ngọt ăn nhiều sẽ ngấy, ăn ít mới có thể nếm được mỹ vị trong đó nha.”La Chẩn cong ngón tay điểm điểm lên cái mũi nhỏ nhắn mềm mại của tiểucông chúa, “Trân Châu phải làm tiểu công chúa ngọt ngào nhu thuận ……”

“Tỷ tỷ lại lừa tiểu hài tử rồi. Khi còn bé, tỷ cứ như vậy liên tục lừa rồihù dọa Khởi Nhi và Nhị tỷ.” La Khởi miệng cười tủm tỉm, sải bước thongthả vào phòng, lên án tỷ tỷ bất lương. Trân Châu thấy nàng, lúc này kích động luồn vào trong áo La Chẩn, mở hai mắt to xoẹt xoẹt nhìn chằm chằmnàng.

La Khởi cầm lọn tóc quét lên khuôn mặt tròn vo nhỏ nhắncủa tiểu công chúa đang trương ra, “Công chúa điện hạ, chẳng lẽ còn nghi ngờ ta cùng ngươi tranh giành hay sao? Tỷ tỷ ta đây đã trưởng thành,không thèm chấp nhặt với ngươi.”

“Hứ!” Trân Châu hất đầu qua một bên, rất không cho là đúng.

La Chẩn liếc nhìn sắc mặt muội tử, “Muội mới trở về sao?”

La Khởi vuốt cằm, tự châm trà uống qua một ngụm, nhẹ thở dài nói: “TênTriều Ninh này cũng không phải chỉ là cái gối thêu hoa. Muội đem tơ lụatrong đống đồ cưới tỷ tỷ làm hàng mẫu cho hắn xem, hắn không có một chút qua loa, từng chút từng chút hỏi thật là cẩn thận, hiển nhiên là ngườitrong nghề. Muội nói đến tận giờ ngọ… nói đến miệng đắng lưỡi khô a.”

“Thấy tâm tình của muội, tựa hồ cũng không tệ lắm nhỉ?”

La Khởi le lưỡi làm mặt quỷ với tiểu công chúa đang phòng bị nghiêm ngặt,“Có thể a, nếu Triều Ninh không phải là một đối thủ thương trường ngangsức ngang tài, Khởi Nhi sợ là không có phần tâm tình này.”

“Mộtkhi đã thưởng thức như vậy, vì sao không cho người ta cơ hội được mờiuống một chén trà? Chẳng lẽ là vị công tử Triều Ninh này keo kiệt thế?”

“Lần này bàn bạc ở Vân Lai cư, tất nhiên là có trà rồi. Nhưng lúc đầu khôngrảnh để ý tới, đợi hoàn tất hết thảy chi tiết vừa vặn là buổi trưa, đang chuẩn bị dùng chung cơm trưa. Lúc này tỷ phu cùng Lục Vương gia lênlầu. Bọn họ ba nam nhân nâng cốc vui vẻ, muội ở bên tất nhiên là khôngổn, liền thức thời hồi phủ.” La Khởi le lưỡi đắc ý với tỷ tỷ, “Muội tửcủa tỷ thật sự là người chu đáo, trí tuệ lanh lợi a.”

Aizz—, hiếm khi thấy được Khởi Nhi tâm tình tốt, mình lại trở thành người không thức thời rồi, “Ngọc Vô Thụ đến đây.”

La Khởi má lúm đồng tiền đang cười bỗng ngưng lại, “….Ở nơi nào?”

“Ở……” Aiz—, Nhị hoàng tử à, không phải La Chẩn không ‘bánh ít đi, bánh quylại’, thật sự là, Khởi Nhi là muội muội của ta, ta không thể để cho nàng tiếp nhận ủy khuất, “Ở Thưởng hiên. Hắn vào phủ, nha đầu dẫn hắn tớigặp ta, vừa vặn gặp Phạm Dĩnh đang ngồi……” Việc sau đó, không nói cũnghiểu đi?

Đôi mắt đen của La Khởi nổi lên tầng sương mù, môi đỏmọng cùng nếp nhăn trên mặt khi cười cũng trở nên lạnh cứng, “Muội đãbiết.”

La Chẩn kéo tay nhỏ của ấu muội, “Khởi Nhi, muội cùngNgọc Vô Thụ nói chuyện cho xong đi. Mặc kệ muội dự định trong lòng nhưthế nào, cứ nói ra hết, mới có thể không để lại tiếc nuối a.”

“Được!” La Khởi gật đầu, trên mặt xinh đẹp lộ ra hàn ý rét lạnh, “La gia nữ nhi không sợ nhất chính là cùng người đàm phán, thảo luận thông suốt, cũngtốt vừa tránh bồi thường cho người mua, miễn cho lúc giao hàng, hai bênbất lợi.”

Chuyện này…. La Chẩn bị tiểu nha đầu này làm cho đauthắt tâm can, “Mặc dù trải qua tổn thương, mới có thể chân chính trưởngthành. Nhưng tỷ càng muốn muội vĩnh viễn là Khởi Nhi xinh đẹp động lòngngười, trí tuệ hơn người, không cần phải chân chính tiếp nhận phần đauxót này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.