Thật sự là người định không bằng trời định! Bộ Mạch Nhiên âm thầm thở dài, bởi bị bệnh nên phải nằm trên giường mười ngày, do đó cũng đem toàn bộ số tiền lấy từ trên người nam tử kia xài sạch. Bất quá cũng may mắn, xa phu coi như có lương tâm, sau khi giúp mời một đại phu mới rời đi, bằng không Nhiếp Kinh Vận cũng không biết phải làm thế nào.
"Nhiên Nhiên, đỡ chút nào chưa?"
Nhiếp Kinh Vận đút nàng uống thuốc, lại giúp nàng lau sạch khoé miệng. Hai người trải qua nhiều ngày ở chung, Bộ Mạch Nhiên đã đem giới tính cùng nhũ danh của mình nói cho hắn biết.
Bộ Mạch Nhiên gật đầu, nói: "Xem ra chúng ta phải ngủ đầu đường rồi, đều do thân thể ta không tốt, khiến ngươi cũng phải theo ta chịu khổ."
Lấy thể lực của nàng mà nói, có thể chịu đựng được như vậy đã là kỳ tích rồi. Trước kia tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, lần này thoát khỏi được miệng cọp khiến tinh thần thư thái rất nhiều, cho nên bị bệnh cũng nằm trong dự kiến. Nàng chỉ cảm thấy có lỗi với tiểu nam hài luôn đi cùng mình mà thôi. Bọn họ bây giờ nhỏ như vậy, kế tiếp phải đi nơi nào?
Tuy rằng kiếp trước không phải quá hạnh phúc an khang, nhưng cũng là áo cơm vô ưu, cuộc sống vật chất phong phú, sau khi mình lớn lên cũng chưa tự tay kiếm một phân tiền, cho nên nàng hiện tại chỉ có thể bất lực.
Nhỏ như vậy, có thể làm cái gì?
"Nhiên Nhiên, đừng nói như vậy, nếu không có ngươi, ta đã sớm bị bán vào thanh lâu, sau này cho dù bị đói chết, ta cũng không trách ngươi."
Nhiếp Kinh Vận sờ sờ tóc Bộ Mạch Nhiên, tiểu hài tử bị vây trong nghịch cảnh luôn có vẻ trưởng thành sớm như vậy.
Bộ Mạch Nhiên chỉ có thể cười khổ, có chút hoài nghi lúc trước khi mình thoát đi dẫn theo hắn là đúng hay sai?
Nàng luôn luôn nghĩ đến vấn đề này!
Đối thoại ngày đó qua đi, bọn họ quả nhiên bị chưởng quầy đuổi đi, đầu năm nay sinh ý không tốt lắm, chưởng quầy cho dù có thiện tâm cũng không thể để bọn họ ăn ở miễn phí mãi được.
Tiếp theo, bọn họ quả nhiên chỉ có thể ăn xin. Trên người không còn một đồ vật nào có thể bán, cũng không có kỹ năng gì, tuổi còn nhỏ, không ai thuê bọn họ làm, huống chi Bộ Mạch Nhiên còn là một con ma bệnh gầy yếu?
Kỳ thật bọn họ còn một con đường có thể đi, chính là tự bán mình vào thanh lâu. Bộ Mạch Nhiên cũng từng nghĩ tới, có lẽ vào thanh lâu rồi sẽ tốt hơn một chút, ít nhất có thể ăn no! Nhưng mà kế tiếp thì sao? Nàng không dám hy vọng xa vời có thể gặp cái vận may gì, bản thân mình là một nữ hài, chính là trân quý, nghe nói trông coi cũng đặc biệt cẩn thận. Đây là đãi ngộ của một nữ hài trong gia đình bình thường, thân thể nàng suy yếu như vậy, có thể bán được hay không cũng không nhất định.
Hơn nữa, nếu Nhiếp Kinh Vận vào đó, vận khí không tốt có lẽ sẽ bị một người biến thái nào đó nhìn trúng, như vậy tương lai sau này chính là sống không bằng chết.
Cho nên Bộ Mạch Nhiên không dám mạo hiểm, thanh lâu chỉ có thể là đường lui cuối cùng của bọn họ, không đến vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không đi vào địa phương phức tạp lại dơ bẩn kia.
Khất cái cũng không phải dễ làm như vậy, nó giống như một xã hội, khất cái cũng có giai cấp. Bộ Mạch Nhiên ý thức được điểm này. Nàng cùng Nhiếp Kinh Vận là người xa lạ, đoạt địa bàn của người ta, hơn nữa bọn họ còn nhỏ, cho nên luôn bị một số khát cái lớn hơn khi dễ. Vài ngày đầu, đồ ăn mà Bộ Mạch Nhiên và Nhiếp Kinh Vận xin được luôn bị người khác cướp đi. Nhưng từ khi Bộ Mạch Nhiên vô thanh vô thức dùng chuỷ thuỷ đâm vào ngực một tên khất cái hung ác, những người khác cũng bắt đầu không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bộ Mạch Nhiên nắm chặt chuỷ thủ trong áo, lần đầu tiên cảm tạ mình dự kiến trước.
"Nhiên Nhiên, cũng may ngươi đem số tiền còn lại đi mua chuỷ thủ, nếu không chúng ta bây giờ cũng không có cơm ăn."
Nhiếp Kinh Vận cười hì hì nói, đưa qua một cái bánh bao đã bị cắn phân nửa, mà phần trong tay hắn càng nhỏ hơn, chỉ còn lại một phần tư.
Nhường tới nhường lui Bộ Mạch Nhiên cũng bất đắc dĩ, nàng bẻ cái bánh ra làm hai, đưa cho hắn một nửa, nếu không nàng cũng không ăn.
Thời gian Bộ Mạch Nhiên thanh tỉnh càng ngày càng ít, đại đa số thời điểm đều là mê man. Ngôi miếu vốn chật ních giờ còn lại chưa đến một phần ba. May mắn Nhiếp Kinh Vận được một người thiện tâm cho được kiện áo bông cũ, cho nên bọn họ mới có thể vượt qua mùa đông ngày càng giá lạnh. Cũng may khất cái trong miếu không có nhân cơ hội tổn thương bọn họ, cho nên bọn họ coi như an toàn..
Rốt cuộc có một ngày, Bộ Mạch Nhiên cảm giác được mình hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, nàng nhịn không được nắm chặt tay Nhiếp Kinh Vận, cố hết sức dặn dò: "Kinh Vận, nếu thật sự không được hãy đến thanh lâu, bộ dạng ngươi không sai, có thể ấm no!"
Nhiếp Kinh Vận ẩn ẩn cảm giác được cái gì, trên mặt giờ đã không có ý cười như thường nhật, đôi môi tím tái run run, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ dị thường của Bộ Mạch Nhiên, khóc nói: "Nhiên Nhiên, lần này vô luận như thế nào ta cũng phải mang đại phu về, người rất nhanh có thể khoẻ lên rồi."
Nói xong hắn liền đem áo bông bao kín Bộ Mạch Nhiên lại, gắt gao nắm chuỷ thủ trong tay, bước nhanh ra ngoài.
Bộ Mạch Nhiên vô lực nhìn bóng dáng của hắn, trong lòng dâng lên một cỗ tuyệt vọng, loại cảm giác này đã lâu không xuất iện, không ngờ lần này lại mãnh liệt như vậy.
Người áo trắng ngẩng đầu lên, trong lòng Bộ Mạch Nhiên dâng lên một trận khủng hoảng.
Nhưng là nửa tháng sau, cho dù người áo trắng đem Tề Châu thành lật lên vài lần vẫn không tìm thấy tiểu nam hài làm bạn bên cạnh nàng suốt hai tháng, giống như hắn chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]