Chương trước
Chương sau
Edit: Khuynh Khuynh

______________________________________

Thời điểm Bộ Mạch Nhiên khôi phục ý thức đã là buổi tối. Trong phòng mấy viên dạ minh châu cực lớn phát ra ánh sáng dịu nhẹ, chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ.

Người đâu? Nàng nhìn khắp xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng ra người áo trắng. Lại cúi đầu nhìn xuống, quần áo trên người đã thay mới, xem ra là người áo trắng giúp nàng thay rồi!

Chính là, vừa mới nghĩ đến mình cả người trần truồng bị người khác nhìn thấy, Bộ Mạch Nhiên liền cảm thấy không được tự nhiên, cho dù đó là sư phụ mình, một nam tử tráng niên chính trực.

Quên đi, dù sao cũng đã xảy ra, không có việc gì!

Nàng âm thầm an ủi bản thân, xua đi cảm xúc tích tụ, nhớ tới chuyện vừa rồi liền cao hứng trở lại.

Ha ha, nàng cười nhẹ một tiếng, sờ sờ bụng của mình, còn có chút đau đớn, lại nhìn kỹ, dưới quần áo còn có vết máu loang lổ.

Xem ra, thân thể của nàng đã bắt đầu phát dục, rốt cuộc quỳ thuỷ cũng đến. Nơi này nữ tử mười hai, mười ba tuổi đã bắt đầu phát dục, mười lăm tuổi trưởng thành đã có thể xuất giá. Nàng đã mười lăm tuổi, kiếp trước mười ba tuổi cũng đã đến quỳ thuỷ, không nghĩ tới kiếp này lại chậm chạp không đến, Bộ Mạch Nhiên lại từng ăn qua một ít dược loạn thất bát tao gì đó, khiến nàng luôn lo lắng có phải sinh ra vấn đề gì hay không? Loại sự tình ngượng ngùng này cũng không thể nói cùng người áo trắng, người ta nói: "Y giả không thể tự y*", cho nên nàng vẫn luôn âm thầm lo lắng.

*Thầy thuốc không thể tự chữa bệnh.

Bây giờ tốt lắm, xem ra hết thảy đều được giải quyết. Chỉ là nàng rất mất mặt a, vậy mà lại hưng phấn quá độ, khiến bản thân ngất xỉu.

Bộ Mạch Nhiên mỉm cười, nghĩ đến cuối cùng nàng cũng có thể rời núi rồi. Vô luận là tuổi hay thân thể, nàng cũng đã trở thành người trưởng thành rồi. Nàng nhớ tới lần trước thương lượng cùng người áo trắng chuyện xuất cốc, lúc ấy hắn trầm mặc, cũng không biết thái độ như vậy là đồng ý hay là phủ quyết.

Còn đang trong trạng thái ngẩn ngơ, chợt nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, không giống cước bộ vững vàng trong quá khứ, ngược lại có chút bối rối cùng dồn dập, nàng ngẩng đầu lên liền thấy người áo trắng đi vào, trong tay cầm một ít vải trắng cùng đồ vật linh tinh.

Đây không phải trọng điểm, trọng đểm là nàng rốt cuộc thấy rõ Lư Sơn chân diện mục** của người áo trắng!

**廬山面目 – Lư Sơn chân diện mục: Tên gọi LƯ SƠN là do cao nhân Khuông Tục đời Châu Võ Vương dựng lều ( kết lư) trên núi đó ở mà thành tên gọi. Lư Sơn 3 mặt giáp sông, thế núi vô cùng hùng vĩ, sơn thanh thủy tú, phong cảnh cực kỳ tráng lệ. Vì 3 mặt giáp với sông nước, nên trên núi  luôn có mây mù vây phủ, người đời khó mà trông rõ bộ mặt thật của Lư Sơn, nên mới có Thành ngữ trên.

Do từ trước đến giờ gương mặt của người áo trắng đều bị một lớp sương mù bao phủ, giống như Lư Sơn nên Bộ Mạch Nhiên mới nói vậy.

Chỉ thấy gương mặt người áo trắng ước chừng khoảng hai mươi tuổi, ngũ quan như ngọc, vô cùng tuấn mỹ, chân mày không dày không mỏng, kéo dài đến tận thái dương, ánh mắt hắc bạch phân minh rõ ràng, lúc nhìn vào Bộ Mạch Nhiên còn mang theo vài tia sốt ruột. Sóng mũi cao thẳng, đôi môi no đủ khoẻ mạnh phiếm hồng, làn da trắng nõn, trên gương mặt anh tuấn hiện lên vài phần đỏ ửng, tóc đen dài như áo choàng dùng một ngọc trâm đơn giản quấn lên, còn sót lại vài sợi rơi xuống trước ngực, càng hiện lên phong thái mê người. Dáng người hắn thon dài, áo trắng như tuyết, trên y phục nguyệt sắc còn có ám văn màu bạc, theo bước chân y phục nhẹ nhàng tung bay, càng thêm vẻ xuất trần thoát tục, phong hoa tuyệt đại.

Bộ Mạch Nhiên ngây ngốc cả người, dù nàng có ngàn tưởng vạn tưởng, cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới bộ dạng của người áo trắng là như thế này. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo như thế là khuôn mặt mê người nhất mà nàng từng thấy qua, ở hiện đại nàng đã từng nhìn thấy trên Internet, trên ti vi vô số tuấn nam mỹ nữ, lại chưa bao giờ nghĩ tới trên đời lại có nam tử tuấn mỹ đến bực này!

Một người hai mươi tuổi trẻ trung tuyệt đối không có khí chất thoát tục như vậy! Tuyệt đối không có khí chất mâu thuẫn như hắn vậy, rõ ràng có phong phạm thành thục đã trải qua tang thương, có một khuôn mặt trẻ tuổi, lại mang theo biểu tình câu nệ thẹn thùng!

Người áo trắng sờ nhẹ vào trán Bộ Mạch Nhiên, lo lắng nhíu mi: "Nhiên Nhi, con còn có chỗ nào không thoải mái sao? Lời ta vừa nói con có nghe hay không?"

Bộ Mạch Nhiên nhanh chóng hồi phục tinh thần, nháy mắt mấy cái, vừa rồi hắn vừa mới nói cái gì nàng đều không có nghe thấy, bất quá chuyện nàng muốn hỏi lại không phải cái này."

"Sư phụ, người có uống loại thuốc nào để lưu giữ thanh xuân sao?"

Bộ Mạch Nhiên nhìn chằm chằm mặt hắn, nếu như có...

Người áo trắng ngồi trên mép giường nhìn Bộ Mạch Nhiên, khó hiểu lắc đầu: "Không có!"

"Vậy năm nay người rốt cuộc mấy tuổi?" Mười lăm năm qua, khuôn mặt của hắn luôn mơ hồ không rõ, nhưng dáng người của hắn lại không hề có biến hoá nào, như trước cao to rắn chắc, bàn tay thon dài hữu lực, có thể nhìn ra được là một người trẻ tuổi, nhưng nàng lại không nghĩ hắn còn trẻ đến vậy, bộ dạng mới hai mươi, chẳng lẽ thời diểm hắn nhặt được nàng còn chưa đến mười tuổi sao?

Rất bất khả tư nghị! Nếu không phải nàng đã nghe quen giọng nói của người áo trắn trong mười lăm năm nay, phỏng chừng nàng sẽ cho rằng chính do người khác giả mạo hắn.

Người áo trắng nghi hoặc nhìn Bộ Mạch Nhiên, nói: "Cái này không quan trọng, về sau ta sẽ nói cho con biết."

"Kia...."

Bộ Mạch Nhiên tự hỏi một hồi rốt cuộc không nhịn được, bèn cất giọng: "Đây là diện mạo thật của người hay sao? Làm sao có thể trẻ tuổi như vậy?"

"Con nói cái gì? Con nhìn thấy mặt của ta?" Đồ vật trong tay người áo trắng rơi xuống, hắn ngốc lăng một hồi, đột nhiên giống như tia chớp gắt gao nắm lấy tay Bộ Mạch Nhiên, trong mắt hiện lên dày đặc khủng hoảng, âm điệu cũng trở nên cao hơn, gấp giọng nói: "Nhiên Nhi, con có ý gì? Con nhìn thấy mặt của ta? Đây là sự thật có phải không?"

Đối với sự khẩn trương hắn Bộ Mạch Nhiên cũng không hiểu nổi, bất quá trời sinh tính tình mẫn cảm làm cho nàng cảm thấy được sự tình có chút không đúng, suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng vẫn chậm rãi gật đầu, nói: "Con nhìn thấy, ngay lúc nãy."

Gương mặt người áo trắng nhanh chóng trở nên u ám, hắn buông cánh tay Bộ Mạch Nhiên ra, ngồi ở mép giường không nhúc nhích, giống như một lão hoà thượng đang ngồi thiền, chỉ là biểu tình làm cho người ta sợ hãi mà thôi.

Trong lòng Bộ Mạch Nhiên ẩn ẩn có chút bất an, không biết vì sao nàng đột nhiên thấy rõ được dung mạo của hắn, chẳng lẽ chuyện này có ý nghĩa gì sao?

Bụng dưới không thoải mái nhắc nhở nàng còn có chuyện phải làm, thấy người áo trắng lúc này đã chìm vào trong suy nghĩ của mình, Bộ Mạch Nhiên liên lặng lẽ rời giường, dựa theo những gì mình đã thấy từ các cô nương bên ngoài mà làm, đem bạch bố*** người áo trắng đem đến lúc nãy làm thành một tiết khố đơn giản, đem thứ đó mặc vào liền thay một bộ quần áo sạch sẽ.

***vải trắng.

Hô.... Bộ Mạch Nhiên hít sâu Tần Ngũ hơi, cảm thấy ở hiện đại mọi thứ đều tiện lợi, cái gì cũng có, chỉ là nàng không thể trở về nữa rồi.

Trong lòng có chút bi thương, nàng xoa xoa đầu mình, đi tìm một chén nước đường đỏ để uống, sau đó liền bắt đầu nấu cơm.

Chờ Bộ Mạch Nhiên làm cơm xong xuôi, người áo trắng rốt cuộc khôi phục bình thường. Hắn cổ quái nhìn Bộ Mạch Nhiên hồi lâu, mới bắt đầu ăn cơm.

Bộ Mạch Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, không nói gì nữa. Dù sao, chuyện nên biết cuối cùng vẫn sẽ biết.

Quả nhiên, sau khi ăn cơm chiều, người áo trắng không giống như bình thường trở về phòng của mình, ngược lại ngồi trong phòng Bộ Mạch Nhiên.

Phòng ngủ của Bộ Mạch Nhiên rất đơn giản, giữa phòng đặt một đại án gỗ lim hình chữ nhật, trên án chất đầy sách thuốc, bên cạnh là một quyển sách đang đọc dở một nửa, giữa thư án là một nghiên mực bằng ngọc, một ống đựng bút chạm trổ hoa lá, cắm trong đó là mấy cây bút lông vô cùng tinh tế. Trên vách tường phía đông treo một thất huyền cầm, phía tây là giường của nàng, màn che bằng lụa màu trắng, bên cạnh còn treo thêm mấy bức hoạ, đều là tranh vẽ huyệt đạo hoặc kinh mạch trên cơ thể người.

Ở trong này đã mười mấy năm, có lẽ cũng nên đến lúc rời đi rồi. Bộ Mạch Nhiên khẽ thở dài, trong lòng cũng rất luyến tiếc, Dược Vương cốc là chỗ tốt a, giống như thế ngoại đào nguyên, ở nơi này, giống như không cần để tâm đến năm tháng, ngay cả thời gian trôi qua cũng không hề biết.

"Sư phụ, có chuyện gì cứ nói thẳng đi?"

Bộ Mạch Nhiên nhẹ nhàng nói, ánh sáng nhè nhẹ ánh trên thân thể băng cơ ngọc cốt của nàng, khiến cho nàng giống như phủ một tầng hào quang, khuôn mặt thanh lệ, tựa như tiên nhân.

Ánh mắt hắc bạch phân minh của người áo trắng khẽ hạ xuống, thấp giọng nói: "Ta tên là Bạch Lạc Thiên, con có thể coi như ta hai mươi tuổi."

Hắn dừng lại một chút, hai tay nắm chặt lại buông ra, mới nói tiếp: "Con ở lại cùng ta thêm ba năm đi, ba năm sau hãy đi!"

Nhìn biểu tình của Bạch Lạc Thiên như vậy, Bộ Mạch Nhiên cũng không muốn xuất cốc nữa, vì thế liền khẽ gật đầu.

Ba năm sau, Bộ Mạch Nhiên mười tám tuổi, hôm nay là ngày nàng xuất cốc.

Trên người mặc nội sam bằng tơ lụa thượng đẳng, ngoại sam vải thô màu lam, phía dưới là la quần màu hồng cánh sen. Bộ Mạch Nhiên búi tóc đơn giản, trên lưng mang một hòm thuốc được làm bằng trúc.

Bộ Mạch Nhiên đi được vài bước, quay đầu lại nhìn Bạch Lạc Thiên cùng con hổ to lớn bên cạnh hắn: "Sư phụ, con phải đi rồi!"

Bộ Mạch Nhiên lẳng lặng nhìn chăm chú bọn họ, nhẹ giọng nói.

Bạch Lạc Thiên gật gật đầu, thản nhiên nói: "Chờ con tìm được ba thứ dược liệu kia, ta sẽ đến tìm con."

Ba loại dược liệu, một là Tuyết Tham vạn năm, sinh trưởng ở nơi vô cùng lạnh giá, đã thành hình người, di chuyển vô cùng nhanh chóng, thu thập có tính nguy hiểm cao, bởi vì mỗi một góc Tuyết Tham vạn năm đều có tuyết hổ bảo vệ, người thu thập cần phải có võ công cực cao, đặc biệt khinh công phải nhất định xuất sắc.

Một loại là Hoả Diễm chi hoa, đoá hoa chỉ có bốn cánh, màu vàng nhạt, sinh trưởng ở nơi nóng bức, chỗ sâu nhất trong sa mạc.

Loại còn lại là Lĩnh nấm, chỉ sinh trưởng dưới tàng cây Lĩnh, sau khi cây Lĩnh ra hoa, chỗ hoa cây Lĩnh rơi xuống mới có thể xuất hiện Lĩnh nấm, hơn nữa Lĩnh nẫm chỉ sống được ba ngày, ba ngày sau Lĩnh nấm sẽ biến mất.

Ba loại dược liệu này đều là trân phẩm chỉ có thể gặp không thể cầu, trên sách thuốc của Bạch Lạc Thiên có ghi lại, dược tính của chúng rất kỳ diệu, cơ hồ có thể trị liệu tất cả các loại bệnh trên thế gian này.

Bạch Lạc Thiên còn nói, nếu muốn chữa khỏi bệnh của nàng, phải cần đến ba loại dược liệu này. Thân thể Bộ Mạch Nhiên hiện tại nhìn không khác gì người bình thường, nhưng bên trong cũng hề tốt được như vậy. Nàng từ lúc ở trong bụng mẹ đã mang theo kỳ độc, sau khi ra đời lại bị hạ thêm hai loại độc dược nữa, nếu không phải Bạch Lạc Thiên y thuật cao minh, cộng thêm vận khí của nàng may mắn, nàng đã sớm chết từ lâu rồi. Nhưng hiện tại, cảm xúc của nàng không thể dao động quá lớn, càng không thể động tình, nếu không liền thất bại trong gang tấc, sống không bằng chết, không qua khỏi tuổi hai mươi lăm.

Bộ Mạch Nhiên còn có bảy năm thời gian để đi tìm.

Nàng nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của hắn, chưa từ bỏ ý định, cố chấp muốn nhìn ra một chút luyến tiếc trên mặt hắn, đáng tiếc vẫn là thất bại.

Vì thế nàng xoay người, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của Bạch Lạc Thiên.

Bạch Lạc Thiên nhìn bóng lưng của nàng, sờ sờ đầu con hổ, thấp giọng thở dài: "Ta, có phải làm sai rồi không?"

Không ai trả lời, con hổ chỉ là ngẩng đầu lên gầm một tiếng, cơ hồ chấn động cả thâm sơn.

Kỳ Liên quốc năm Thiên Khải thứ hai mươi, trên giang hồ xuất hiện một thần y có khả năng diệu thủ hồi xuân, đáng nói là vị thần y này lại là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, bề ngoài nhu nhược thanh lệ, không chỉ có một thân y thuật cao minh, cứu người không lấy tiền, tính tình lại có chút cổ quái.

Ba chữ "Bộ Mạch Nhiên" này chợt nổi lên, dẫn tới giang hồ một trận náo nhiệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.