Edit: Khuynh Khuynh
________________________________
Thấy thế, Bộ Mạch Nhiên không khỏi bật cười, lập tức nghiêm mặt lại, trầm giọng nói: “Các người muốn lấy một con ngựa uy hiếp ta sao, các người không biết chuyện này rất buồn cười à?”
“Cô nương, thần y, ngài giúp chúng ta đi, tiểu nhân chỉ là phận tôi đòi, tất cả đều nghe theo chủ nhân sai khiến. Nếu không phải không có biện pháp, tiểu nhân cũng không bày ra hạ sách này.”
Đại hán trung niên hé ra khuôn mặt khóc tang, ánh mát loé ra không chừng. Mấy người khác cũng mang sắc mặt đồng dạng, chính là lén lút phân tán ra, đem tất cả các con đường có thể chạy của Bộ Mạch Nhiên đều chặn lại.
Bộ Mạch Nhiên bất động thanh sắc nhíu mày, ngẩng đầu nhìn trời, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Chúng ta đi thôi.”
Chỉ cần nàng còn sống, đều không có khả năng tránh khỏi, hơn nữa cái tên tiểu Hầu gia kia quá kiêu ngạo, nàng quyết định sẽ đi gặp hắn một lần.
Đại hán trung niên mừng rỡ, hoan hô một tiếng, ân cần vì Bộ Mạch Nhiên dắt ngựa, nói: “Cô nương, nếu không ngài ngồi của ngựa tiểu nhân đi, tiểu nhân ngồi con ngựa nhỏ này.”
Bộ Mạch Nhiên nhìn thoáng qua mấy con ngựa ô cao to, lắc đầu nói: “Ta ngồi ngựa mình là được rồi.”
Con ngựa gầy nhỏ này là nàng lấy ra thử kim châm đầu tiên sau khi thành niên, có ý nghĩa kỷ niệm. Hơn nữa, nàng không thích ngồi khoái mã.
Đại hán trung niên bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng được Bộ Mạch Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-trien/1982843/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.