Chương trước
Chương sau
Editor: Khuynh Khuynh.

_______________________________

Cuối cùng Bộ Mạch Nhiên cũng tìm được định tâm hoàn trong áo mình, nàng xé gói giấy ra, vội vàng đổ vào trong miệng, dùng sức nuốt xuống.

Hô..... rốt cuộc cũng tốt rồi.

Bộ Mạch Nhiên nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực, trong mắt ẩn ẩn lệ.

Diêm Liệt Dương nằm trên người nàng đã sớm bị biến cố này lầm cho ngây người, tình dục trong mắt đã hoàn toàn rút đi, vội vàng hỏi: “Nhiên Nhi, làm sao vậy?”

Bộ Mạch Nhiên trợn trắng mắt, đẩy tay hắn ra, nói: “Cảm xúc quá kích động.”

Chính là một câu nhẹ nhàng bâng quơ lại khiến Diêm Liệt Dương hoàn toàn không có cảm giác gì tự hào, ngược lại vô cùng ảo não.

Hắn rời khỏi người Bộ Mạch Nhiên, xoa xoa đầu, nản lòng ngồi ở mép giường, khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy thương tiếc: “Bây giờ thế nào? Để ta gọi đại phu.”

Bộ Mạch Nhiên lắc đầu, dùng sức sửa lại quần áo, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, bây giờ đã tốt hơn, ngươi về ngủ đi, sáng ngày mai không phải đến quân danh sao?”

“Nhưng mà...”

Hắn nói nhỏ: “Ta vẫn luôn nghĩ là nàng gạt ta, vì không muốn ta chạm vào nàng, không nghĩ tới lại là sự thật.”

“Cho nên mới nói chúng ta không thể thành thân.”

“Có thể.”

Diêm Liệt Dương chưa từ bỏ ý định nhìn nàng, nói: “Chỉ cần có thể tìm được ba loại linh dược kia, thân thể nàng nhất định tốt lên, đến lúc đó chúng ta thành thân cũng không muộn.”

Bộ Mạch Nhiên lần nữa trợn trắng mắt, xoay người sang chỗ khác, không để ý hắn đang tự thì thào nói chuyện.

Qua hồi lâu, thấy hô hấp Bộ Mạch Nhiên đã vững vàng, Diêm Liệt Dương rốt cuộc hết hy vọng.

Ngồi ở mép giường, hắn vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, như có chút đăm chiêu, sau cùng, hắn đem vải đen trùm dạ minh châu lại, sau đó mới rời khỏi.

Cảm nhận được hơi thở của hắn đã thật sự không còn, Bộ Mạch Nhiên mới xoay người lại, hô hấp bắt đầu không thuận, nhìn ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào, sâu kín thở dài.

Ngày ôm sau, Diêm Liệt Dương mang đến cho nàng một cây đàn tranh.

“Nhiên Nhi, nàng mau đến đây xem nè, đây là ta cố ý cho người đi tìm về, nghe nói nàng thích đàn tranh, ha ha, cây này rất tốt.”

Giữa trưa, Bộ Mạch Nhiên đang ngồi trước thư án sắp xếp lại bút ký hành y của mình, Diêm Liệt Dương vội vã chạy vào, lớn giọng hô hoán khắp Thải Liên các, làm cho đàn chim trong hồ sen hoảng sợ bay tán loạn.

Bộ Mạch Nhiên thở dài, động tác trên tay cũng không ngừng lại, ngược lại còn đẩy nhanh tốc độ trên tay, nhất thời, một chuỗi văn tự nhỏ nhắn thanh lệ hiện lên trên giấy Tuyên Thành.

“Nhiên Nhi, nàng ở đây sao?”

Diêm Liệt Dương rốt cuộc vào tới, thấy cánh cửa gỗ lê chỉ khép hờ, dừng lại một chút, cuối cùng vẫn đẩy cửa đi vào, liếc mắt, liền nhìn thấy Bộ Mạch Nhiên ngồi ngay ngắn trước thư án.

“Nhiên Nhi, nàng tại sao không lên tiếng? Nếu không phải hạ nhân nói nàng đang ở trong thư phòng, ta còn tưởng nàng đã ra ngoài rồi.”

Diêm Liệt Dương có chút bất mãn oán giận.

Ở Kỳ Liên quốc, nữ tử quá mức thưa thớt, cho nên có vẻ trân quý, vì vậy mà nữ tử bị bán đi làm nữ nô rất ít, người bình thường chỉ lấy nam tử là hạ nhân, chỉ có các phu nhân hoặc tiểu thư nhà giàu mới có nha hoàn hầu hạ. Diêm phủ cũng không ngoại lệ.

Nghe nói Diêm Liệt Dương không thích nữ nhân, cho nên trong phủ trừ bỏ nha hoàn bên người mẫu thân hắn, còn lại cơ hồ đều là nam tử. Sau khi Bộ Mạch Nhiên vào đây ở, Diêm Liệt Dương không thích nam nhân khác đến gần nàng, cho nên không phái người hầu hạ trong phòng, chỉ canh giữ ở cửa Thải Liên các, chỉ có tác dụng canh cửa mà thôi.

Vốn Diêm Liệt Dương định mua một nha hoàn về, nhưng Bộ Mạch Nhiên mãnh liệt phản đối, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ. Cho nên, toàn bộ Thải Liên các chỉ có một mình Bộ Mạch Nhiên. Ngẫu nhiên, đôi lúc nàng không kiên nhẫn, sẽ cùng Diêm Liệt Dương chơi trò trốn tìm.

Chỉ tiếc, Diêm Liệt Dương không chỉ là một vũ phu, mà còn là một võ lâm cao thủ, thính lực đặc biệt mạnh, cho nên luôn nhanh chóng tìm được nàng.

“Được rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Bộ Mạch Nhiên liếc hắn một cái, mở miệng nói.

Diêm Liệt Dương ôm đàn tranh đi tới, cẩn thận đặt trước mặt nàng, cầm lấy một ngụm nước uống thanh cổ họng, nhíu mày nói: “Sao lại đắng như vậy?”

Bộ Mạch Nhiên hơi nhíu mi, nói: “Bên trong có bỏ thêm chút thuốc, thanh nóng giải độc, còn có thể dự phòng cảm nắng. Còn nữa, đó là ly ta đã uống qua.”

Diêm Liệt Dương vô lại cười, nói: “Ha ha, Nhiên Nhi, chúng ta có quan hệ gì. Ta sao có thể để ý một  ngụm nước bọt của nàng? Hơn nữa....tối hôm qua, chúng ta....ừa, nàng có biết?”

Nhìn hắn tươi cười ái muội, Bộ Mạch Nhiên bất đắc dĩ, nói: “Tìm ta có chuyện gì?”

Da mặt người này so với tường thành còn dày hơn, giảng lễ nghĩa với hắn chỉ phí công, bằng không đến lúc đó lại xông vào phòng nàng làm loạn, tối hôm qua, chuyện như vậy hắn cũng dám làm mà.

Diêm Liệt Dương nghe vậy, liền hưng trí bừng bừng chỉ vào đàn tranh, nói: “À, đây là ta đi tìm. Nàng xem xem có thích hay không, nếu không thích ta sẽ đi tìm cho nàng cái khác.”

Ánh mắt Bộ Mạch Nhiên kỳ thật đã sớm bị cây đàn kia mê hoặc.

Cây đàn trước mặt được dùng gỗ ngô đồng tốt nhất để chế tạo mặt đàn, khung đàn lại dùng gỗ tử đàn. Theo nàng biết, âm sắc của đàn tranh được quyết định bởi mặt đàn cùng dây đàn, nhìn qua có thể thấy cây đàn này được chế tạo rất tỉ mỉ, quả thật rất trân quý.

Nhưng không biết âm sắc sẽ như thế nào?

Bộ Mạch Nhiên nghĩ nghĩ, liền mang bao tay của mình lên, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh lướt qua từng dây đàn, khi nhanh khi chậm, khi dồn dập lại hối hả. Tay trái cầm trụ đàn bên trái khống chế nhịp nhạc tuyệt vời lặp tức tràn ngập căn phòng.

Một khúc “Xuân giang hoa dạ nguyệt”, khiến Bộ Mạch Nhiên thả lỏng tâm hồn của mình theo từng tiếng đàn, để hồn phách tự do bay bỏng.

Một khúc kết thúc, Diêm Liệt Dương vẫn còn đang đắm chìm trong giai điệu vừa rồi, thấy Bộ Mạch Nhiên còn kinh ngạc ngồi chỗ kia, không khỏi hồi phục tinh thần lại: “Nhiên Nhi, thủ khúc này tên gì? Tại sao ta chưa từng nghe qua?” Tuy rằng hắn không am hiểu âm luật, cũng không có hứng thú với thứ này, nhưng trên yến hội hắn đã nghe nhiều, tự nhiên cũng phân biệt được một hai

Bộ Mạch Nhiên hồi phục tinh thần lại, nhẹ giọng nói: “Đây là “Xuân giang hoa dạ nguyệt”, là dành cho đàn tỳ bà và đàn tranh song tấu, ta cùng sư phụ đều thích thủ khúc này.”

Nàng bỗng nhiên nhớ đến Bạch Lạc Thiên, nhớ đến ngày đêm họ cùng nhau trải qua. Hiện tại, nhất định Bạch Lạc Thiên đang một mình ở Dược Vương cốc. Có phải hay không.... rất tịch mịch?

Cũng phải nói, nhạc khí của nàng tất cả đều là do Bạch Lạc Thiên dạy, tuy rằng lúc ở hiện đại nàng có học qua, nhưng Bạch Lạc Thiên dạy, khiến tài nghệ của nàng càng tăng thêm một bậc.

Mặt Diêm Liệt Dương nhất thời xanh lên, nàng rõ ràng đang nhớ nhung ai đó mà.

“Nàng đang nhớ tới dã nam nhân nào?” Hắn âm u mở miệng, so với ánh nắng ấm áp bên ngoài, gương mặt hắn u ám giống như mưa giông sắp đến.

“Không liên quan đến ngươi.” Bộ Mạch Nhiên mang ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, vô cùng mãn dục vọng chiếm hữu của hắn đối với mình.

“Ầm...” Một tiếng, ghế dựa hắn đang ngồi nhất thời vỡ thành hai mảnh.

Bộ Mạch Nhiên buất khuất nhìn hắn, nàng chậm rãi cúi đầu, tiếp tục vỗ về đàn tranh của mình.

“Ta....muốn....đập...nó....” Diêm Liệt Dương mở miệng gằn từng chữ, chấn như sấm rền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.