Tửu Đằng cười cười, lại phun ra một búng máu, nói: "Vốn bọn ta cũng chỉ lén lút, cứ nghĩ sau khi hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức sẽ thoái ẩn. Tổ chức có quy định, muốn rời khỏi cũng được, chỉ cần trong vòng một năm hoàn thành một ngàn nhiệm vụ là có thể đi. Vì thế hai người bọn ta liều sống liều chết thi hành nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ chín trăm chín mươi chín, bọn ta nhận được nhiệm vụ thứ một ngàn."
Tử Đằng mỉm cười, máu đỏ lưu trên răng nanh như ẩn như hiện, khiến cho khuôn mặt không chút huyết sắc của nàng tăng thêm vài phần yêu diễm.
"Là giết chết đối phương!"
Tử Đằng thu liễm ý cười, trên mặt là một mảnh lãnh ý: "Tổ chức quy định bọn ta không được phát sinh tình cảm. Chúng ta vi phạm, bị tổ chức phát hiện, cho nên muốn bọn ta phải giết chết đối phương. Người thắng có thể tiếp tục ở lại tổ chức, thậm chí có thể rời khỏi tổ chức."
Bộ Mạch Nhiên mỉm cười: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngay bây giờ ta có thể cứu hai người, bất quá ta hy vọng hai ngươi có thể ở lại bên cạnh ta, bảo hộ ta, dù sao, trên đời này không có bức tường nào không bị gió lùa, ta sợ tổ chức sẽ biết, như vậy ta sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết!"
Bộ Mạch Nhiên gật gật đầu, nói: "Tuy rằng các ngươi đã trúng độc gần hơn hai mươi năm, nhưng chuyện này cũng không làm khó ta lắm!" Ánh mắt nàng lúc này toát lên tư thái tự tin mạnh mẽ, khiến cho khuôn mặt sau khi trải qua hoá trang cũng trở nên rạng rỡ sinh huy.
Hai người cơ hồ từ trên giường lập tức bật dậy, cúi người, quỳ một gối, trăm miệng một lời nói: "Cảm ơn ân nhân đã cứu giúp, Huyết Đằng/Tử Đằng nguyện cả đời vì ân nhân làm trâu làm ngựa."
Bộ Mạch Nhiên có hơi sửng sốt, cười nói: "Không hổ là tình nhân, ngay cả nói chuyện cũng ăn ý như vậy. Bất qúa thời gian cả đời vô cùng dài, các ngươi chỉ cần giúp ta an toàn qua thời gian nàng này là được."
"Ân nhân, người ban cho chúng ta ân tình lớn như vậy, báo đáp là việc nên làm. Xin cho chúng ta mãi mãi có thể ở bên cạnh người đi." Tử Đằng vội nói, ánh mắt quyến rũ nhìn chằm chằm Bộ Mạch Nhiên.
"Hơn nữa, chúng ta cũng sẽ không để lộ sơ hở, bọn ta đều là cô nhi, không cha không mẹ." Huyết Đằng trầm mặc một hồi, trầm gọng nói, con ngươi yên lặng không gợn sóng.
Bộ Mạch Nhiên ngẩn người, nàng cúi thấp đầu: "Ta cũng là một cô nhi, cha mẹ là ai cũng không biết." Trên mặt nàng đã có chút trầm lặng.
Tại thế giới này, nàng là một cô nhi, thân sinh cha mẹ là nhân sĩ phương nào, ra sao cũng không rõ. Kỳ thật Bộ Mạch Nhiên càng muốn biết, lúc trước vì sao nàng lai rơi xuống vách núi đen kia? Là cha mẹ cố ý, hay là gặp phải chuyện bất trắc?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]