*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm tôi rời khỏi Liễu thành, nhiệt độ cao tới tận bốn mươi độ. Cách mặt đất một đế giày cứng cũng có thể cảm giác được cái nóng. Hành lý đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Quần áo đựng trong một chiếc balo cũ. Trong túi áo có ba trăm tám mươi đồng, nhét vào từ bao giờ tôi cũng đã quên mất.
Năm ấy, tàu cao tốc giữa Liễu thành và thủ đô mới vừa được xây dựng. Tôi nhớ mình từng nghe Chu Minh Khải nói, mùa đông ở thủ đô không lạnh như Liễu thành, nên có lẽ nó sẽ là một thành phố rất dễ chịu. Tôi cứ thế tùy ý dùng hai trăm đồng mua vé tàu cao tốc đi thủ đô. Lúc soát vé tôi lòng vòng tại bến tàu rất lâu, cuối cùng qua hỏi nhân viên công tác và còn khiến người ta không kiên nhẫn mà mắng tôi vài câu.
Tôi mặc khá phong phanh, lại không nghĩ rằng nhiệt độ trên tàu khá thấp. Tôi muốn tìm một chiếc áo khoác dày hơn chút từ trong túi, mới phát hiện mình rời đi quá vội vàng, balo chẳng có chiếc áo khoác nào cả. Tôi co lại trong chỗ ngồi của mình. Người phụ nữ đối diện dẫn theo một đứa bé luôn miệng khóc nháo, làm tôi nghe mà phiền lòng bực dọc.
Trong tiếng khóc lóc huyên náo kéo dài suốt năm giờ đồng hồ, tôi đã tới thủ đô.
Thủ đô tuyệt đối là thành phố loại một. Ra khỏi bến tàu, cao ốc chọc trời biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-nham-chan-nhat/1321022/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.