*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Tối hôm Chu Minh Khải trở lại thủ đô, mảnh đất vốn mấy năm chưa từng có tuyết nay lại hạ xuống cơn mưa tuyết lớn đầu tiên. Khoảng hơn tám giờ tối, hoa tuyết bay lả tả giăng kín cả không gian. 
Tại thư phòng, Chu Minh Khải đang bận làm việc, còn tôi đứng trên ban công ngắm tuyết bay. 
Đây là trận tuyết lớn giống Liễu thành nhất mà tôi thấy kể từ khi đến thủ đô trong nhiều năm qua, hỗn độn và dữ dội. 
Tuyết ở thủ đô không thường xuyên, tuyết lớn thế này đã là khó gặp, chắc phải năm, sáu năm mới xuất hiện một lần. Khác với Liễu thành, vừa vào đông là có tuyết rơi xuống, giống như không nhuộm trắng thế giới thì không ngừng được vậy. 
Thực vật duy nhất trên ban công chính là cây xương rồng trước đây tôi trồng. Nó đã bắt đầu khô héo, bị tuyết bao trùm hơn nửa, có lẽ nó cũng không sống được tới mùa xuân sang năm. Đoán chừng, chắc nó sẽ tan biến cùng với tôi. 
Tới tận hơn mười một giờ đêm, Chu Minh Khải mới đi ra từ thư phòng rồi đứng ngắm cảnh trên ban công. Dưới bóng đêm, các công trình kiến trúc đã phủ một tấm màn trắng xóa. 
Tôi nhìn xương rồng, Chu Minh Khải dựa vào lan can hút thuốc. Hơi thở của hắn hết sức rõ ràng trong cái giá buốt băng lãnh của thời tiết. Từng vòng khói tan lẫn trong tuyết, khiến tôi nhớ lại sân patin vào rất nhiều năm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-nham-chan-nhat/1321000/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.