*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào ngày thứ năm Chu Minh Khải nằm viện, Phùng Đào rốt cuộc đã đến. Gã thấy Chu Minh Khải là mau chóng bước tới tạ tội: “Khải ơi, tớ thật sự là không đi được, công ty nước ngoài cứ dây dưa lằng nhằng mãi! May là có Vu thiếu bỏ công việc tới đây!”
Phùng Đào thân thiết nắm tay Vu Mạc, rất kích động: “Vu thiếu, cám ơn cậu nhiều! Cám ơn cậu đã chăm sóc Minh Khải! Xem đi, Vu thiếu chính là tuổi nhỏ tài cao! Tầm hai mươi đúng không? Khi tôi và Minh Khải còn ở độ tuổi này, đại học cũng chưa tốt nghiệp đâu!”
Những lời nịnh nọt khoa trương này tôi nghe chẳng nổi nữa.
Hiển nhiên là Chu Minh Khải cũng nghe không nổi. Hắn ném chiếc gối bên cạnh vào Phùng Đào rồi không nói một lời mà quay ngoắt sang phía khác, không thèm nhìn gã.
Phùng Đào biết mãi giờ mình mới đến nhất định sẽ khiến Chu Minh Khải giận dữ, bèn vội vàng nói: “Tớ sai rồi, tớ sai rồi. Tớ á, từ nước Mỹ đặt vé bay thẳng tới thành phố C. Hiện tại tớ còn chưa về thủ đô xem qua đây! Được được, đừng tức giận nha! Ha ha ha ha…”
Chu Minh Khải vẫn không để ý tới gã.
Vu Mạc đứng dậy, nói: “Thế…giám đốc Phùng trước hết ở lại với Minh Khải nhé, tôi đến cục cảnh sát xem các vấn đề của vụ án.”
“Được được được.” Phùng Đào cười nói, “Cậu xem, gọi giám đốc Phùng xa lạ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-nham-chan-nhat/1320998/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.