*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau hôm Chu Minh Khải ngủ lại nhà tôi chính là thứ bảy, cho nên chúng tôi tắt đồng hồ báo thức. Khi thức dậy đã là buổi trưa hơn 12 giờ, hai người đều bị đói tỉnh. Lúc tôi tỉnh lại, Chu Minh Khải đang chơi điện thoại di động, thấy tôi mơ mơ màng màng gắng gượng mở mắt, hỏi câu đầu tiên là: “Lát nữa ăn gì?” “Lát nữa xem trong tủ lạnh còn cái gì không. Nếu không thì ra ngoài ăn.” Tôi vừa nói vừa vươn mình xuống giường, cũng lười thay quần áo nên trực tiếp xỏ dép lê đi ra. Đầu tóc tôi rối bù như tổ quạ, trước hết nhìn qua tủ lạnh, có không ít nguyên liệu nấu ăn, trứng gà, cải xanh, đậu phụ, còn có xương sườn. Tôi tính toán, có lẽ tùy tiện nấu một chút vẫn có thể ăn được, liền đến toilet rửa mặt trước. Tôi về phòng ngủ thay đồ. Chu Minh Khải cũng đứng dậy đi toilet rửa mặt, còn dọn giường rất gọn gàng ngăn nắp, vừa nhìn đã biết đây là kiểu người bình thường rất chú trọng phương diện này, không giống tôi, rất ít khi gấp chăn gối. “Ở bồn rửa mặt có một cái bàn chải đánh răng đấy. Còn khăn mặt thì cậu dùng của tôi đi.” Tôi đứng ở phòng khách gọi vọng vào toilet, “Cái màu xanh lam ấy, còn ẩm.” Chu Minh Khải vẫn trong toilet. Tôi đang suy nghĩ định nấu nướng thế nào thì nghe được tiếng chìa khóa mở cửa. Tôi ngẩng đầu nhìn thấy cha tôi đeo túi đựng khung vẽ đi vào. “Oa oa oa, cha rốt cuộc đã về nhà.” Tôi rất kích động. Từ khi nghỉ hè, cha tôi chưa từng về nhà, đến giờ đã hơn hai tháng rồi, mẹ tôi rõ ràng đã tức giận. “Chuyến này đi có hơi lâu.” Cha tôi đi thẳng tới phòng vẽ đặt khung tranh xuống, lúc đi ra đụng phải Chu Minh Khải. Ông chưa từng gặp Chu Minh Khải, hỏi, “Đây là…” “Bạn cùng bàn của con, tên là Chu Minh Khải.” Tôi giới thiệu, “Thành tích học tập của cậu ấy tốt lắm, đặc biệt là tiếng Anh, Thầy Lâm thích cậu ấy nhất đấy.” Chu Minh Khải mới đầu không nghĩ tới cha tôi sẽ về vào lúc này, có chút luống cuống, mà trời sinh được giáo dục tốt nên hắn lập tức cười chào hỏi: “Chào chú Hứa, đã sớm nghe Hứa Gia Dương nhắc đến chú là một hoạ sĩ tài giỏi, ngay cả thầy Lâm cũng rất tán thưởng chú. Cuối cùng đã được gặp chú. Cháu là Chu Minh Khải.” Cha tôi hình như ấn tượng rất tốt với Chu Minh Khải, nghe đến làn sóng nịnh nọt này của hắn thì cười khẽ, nói: “Đừng nghe thằng nhóc thúi này khoác lác. Hoạ sĩ tài giỏi cái gì, chú chỉ vẽ vời kiếm sống tạm thôi.” “Cha gọi điện bảo mẹ về chưa? Mẹ nhắc đến cha hàng ngày đó.” Tôi đến cạnh cha tôi, nhỏ giọng nói, “Mẹ giận lắm. Hai tháng rồi cha chưa về nhà. Trước đây đâu có lần nào lâu như vậy chứ?” Tôi không biết có phải cảm giác của tôi sai lầm hay không, khi nhắc tới mẹ, lông mày cha tôi hơi nhíu một chút, mà rất nhanh liền khôi phục. Sau đó ông nhìn tôi và nói: “Không phải bà ấy cũng không về nhà mỗi ngày, chỉ biết chơi mạt chược hay sao? Cha về hay không thì khác nhau chỗ nào? Đừng gọi cho bà ấy, muốn về thì sẽ tự về.” Tôi còn muốn nói thêm thì cha tôi liền mỉm cười nói: “Vẫn chưa ăn cơm hả? Các con muốn ăn gì thì cha đi nấu cho. Tiểu Chu, cháu thì sao, bình thường thích ăn cái gì?” Chu Minh Khải đàng hoàng ngồi trên ghế sofa, nói: “Chú, cháu không kén ăn, gì cũng được.” Chu Minh Khải có kén ăn hay không, tôi rõ ràng hơn bất kỳ ai. Kỹ năng nấu nướng của cha là dạng gì tôi càng rõ ràng hơn bất kỳ ai. Tôi nhìn cha, nói: “Cha chắc chứ? Mẹ nuôi cha đến bát cũng sẽ không rửa. Cha thì có thể làm gì?” “Thế con sẽ rửa chắc?” Cha nhíu mày hỏi tôi. Vốn từ nghèo nàn của tôi nhất thời không đủ dùng. Cha tôi vào bếp rồi mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, sau đó vô cùng tự nhiên rửa rau thái rau, vo gạo làm cơm, hoàn toàn không luống cuống tay chân như trong tưởng tượng của tôi. Tôi dựa vào cửa phòng bếp, nhìn cha tôi đang rửa xương sườn. Đôi tay tôi chỉ từng thấy cầm bút vẽ nay rửa xương sườn cũng rất linh hoạt, “Cha, cha còn thật sự biết làm cơ à?” Cha tôi ngẩng đầu liếc tôi, nói: “Đó là đương nhiên. Nhanh ra phòng khách xem TV với bạn học con đi.” Vào lúc ấy, tôi thật sự không suy nghĩ nhiều, chỉ trở về phòng khách cùng Chu Minh Khải xem phim, không hề cảm thấy có điều gì không đúng. Mà có vài thứ kỳ thực đã sớm có thể đoán trước. Từ khi cha mẹ tôi kết hôn tới nay, mẹ tôi sâu sắc quán triệt quan điểm để người đàn ông của mình rời xa nhà bếp, khiến đôi tay quý giá của nhà nghệ thuật, qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ bút vẽ, rốt cuộc không còn cầm những thứ đồ khác nữa. Mà giờ phút này, ông cầm dao phay róc xương sườn cực kỳ thành thạo. Tôi và Chu Minh Khải xem phim truyền hình, đang chiếu “Thiếu niên Hoàng Phi Hồng”, một bộ phim hành động kinh điển. Chu Minh Khải dường như rất thích, xem đầy chăm chú. Chiếu xong “Thiếu niên Hoàng Phi Hồng” là có một quảng cáo ngắn, sau đó TV chiếu “Bá vương biệt cơ” do Trương Quốc Vinh diễn. Đoạn mở đầu vừa vang, tôi kích động đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, kéo tay Chu Minh Khải nói: “Thần tượng của tôi nè! Thần tượng của tôi nè! Tôi thích nhất bộ phim này, trước kia có xem một lần, phim nghệ thuật hồi xưa đó!” Chu Minh Khải không có hứng thú mấy. Từ trước đến nay hắn vốn không có hứng thú với phim nghệ thuật. May là hắn coi như cũng thích Trương Quốc Vinh nên lúc xem không quá mất tập trung. Tôi luôn thích thiếu niên diễn Điệp Y trong “Bá vương biệt cơ”, nhưng không biết diễn viên đó là ai, luôn cảm thấy thật thông minh thanh tú, vẻ bề ngoài rất làm người yêu thích. “Tiết tấu phim này không đủ chặt chẽ.” Chu Minh Khải nói, “Có vẻ… cũng rất thử thách độ kiên nhẫn của người xem.” Tất cả mọi người đều không thích người khác nói thứ mình thích chưa đủ tốt, tôi cũng thế. Nghe thấy lời bình của Chu Minh Khải, tôi liền lườm hắn, nói: “Cậu thì hiểu cái mọe gì!” Vừa dứt lời, cha tôi bưng canh sườn ra từ phòng bếp. Ông thấy tôi chửi bậy, còn chưa đặt bát canh xuống đã dạy dỗ tôi: “Hứa Gia Dương, nếu con lại để cha nghe được một câu chửi bậy thì con cũng không cần phải ăn cơm nữa!” Tôi làm động tác kéo khóa ở miệng. Cha tôi nấu ba món một canh, ba người ăn là vừa đủ. Hơn nữa mùi vị từng món không tệ, mặn nhạt vừa phải, không quá dầu mỡ, rất ngon miệng, đến Chu Minh Khải cũng khen không dứt. “Hồi xưa, ngay cả nấu nồi cơm điện cha tôi cũng không biết đong nước đâu.” Tôi không nhịn được, phàn nàn. Cha gắp một miếng sườn vào bát của tôi, nói: “Con chỉ biết phá. Ăn cơm cũng không chặn không được miệng con.” Tôi và cha oán nhau, cha một lời con một câu, Chu Minh Khải thấy bèn nói: “Tình cảm của hai người tốt thật. Bình thường cha cháu đặc biệt nghiêm khắc, hầu như là không cười mấy.” “Ông ấy chỉ không biểu đạt ra thôi, làm gì có người cha nào không yêu con mình chứ.” Cha tôi nói tiếp, “Như chú sinh được Gia Dương nhà chú vậy, cũng chỉ có thể nhận.” Chu Minh Khải bị chọc cười, tôi cực kỳ kiêu ngạo: “Ai bảo con là mặt trời nhỏ nhà họ Hứa đây!” Đúng thế, làm gì có người cha nào lại không yêu con mình. Làm gì có chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]