*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Tuy rằng trong lòng tôi vẫn cho là Lâm Tuyết chuyện bé xé ra to, khuyếch đại việc nhỏ lên để xử lý, nhưng tôi chỉ có thể nghe theo. May mà rút thăm được Lục Tư Nặc, một cô gái từ trước tới nay tôi đều thấy rất thú vị. 
Lúc tan học, tôi tự giác đi đằng sau Lục Tư Nặc. Cô dường như không vui lắm, quay đầu lại nhìn tôi và nói: “Chắc cậu sẽ không nhàm chán giống các bạn nữ đó chứ?” 
“Tất cả mọi người đều có người theo cùng rồi.” Tôi nói, “Đi thôi, đi thôi.” 
Lục Tư Nặc nói: “Không cần đâu, tớ thật sự không sợ. Tớ 1m7 mấy, tớ thì sợ ai chứ?” 
Chiều cao của nữ sinh chỉ có thể ngắm không thể so, của nam sinh chỉ có thể so không thể xem. Chiều cao của tôi tuyệt đối hơn Lục Tư Nặc rất nhiều, mà nếu đứng riêng thì lại có cảm giác không chênh nhau lắm. 
“Cậu có tin rằng một bạn nam 1m6 cũng có thể quật ngã cậu không hả?” Tôi bảo. 
Lục Tư Nặc bất đắc dĩ nói: “Tớ cũng không tin mấy lời của các bạn ấy đâu. Bọn biến thái từ đâu tới mà nhiều thế được? Từ bao giờ đám biến thái lại giống như bán sỉ ngoài đường vậy?” 
Tôi: “Vậy coi như tớ vì tình cảm đồng học mà đưa cậu về, được chưa?” 
Lục Tư Nặc biết tôi thích làm trái ý người khác, dứt khoát không phản bác gì nữa, đi thẳng về hướng nhà cô, nhưng cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-nham-chan-nhat/1320980/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.