*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Tên thật của Vương mập là Vương Bàng. Cậu thật ra cũng không mập, thậm chí còn hơi gầy. Chỉ là thân hình cậu không cao, ít nhất thì không cao bằng tôi. Tôi 1m78, cậu khoảng chừng trên dưới 1m7. 
Tôi thích gọi cậu là Vương mập. Dù sao cũng là người bạn duy nhất, gọi thân thiết một chút mới không có lỗi với nhân duyên thảm đạm của tôi. 
Tôi hiểu rất rõ về Vương mập. Đặc điểm lớn nhất là keo kiệt, đi ra ngoài ăn thịt xiên nướng đều hận không thể ăn sạch tiền của tôi. Thời điểm trả tiền cậu luôn muốn đi nhà vệ sinh, hóa đơn chưa được trả là nhà vệ sinh mãi mãi không đi xong. 
Nhưng chính một Vương mập keo kiệt như thế lại tự móc tiền túi mua mộ địa cho tôi. 
Tôi để lại cho cậu tổng cộng hơn bảy ngàn đồng, cậu mua cho tôi nấm mộ hết mấy vạn. Tôi thiếu chút nữa không tin đây là Vương mập tôi biết. 
Khi còn sống, tôi chuyển đến ở cùng cậu tầm mấy ngày, quần áo đều ở chỗ cậu. Cậu liền cầm chỗ quần áo đó của tôi đi hoả táng, làm một cái mộ chôn quần áo và di vật. 
Tôi không nghĩ tới, Chu Minh Khải sẽ đi đến trước mộ tôi. 
Hắn đeo kính râm. Tôi biết tại sao hắn đeo kính râm. Bởi vì sau khi tôi chết, hắn không khóc, nhưng cũng không ăn, không uống, không ngủ. Hắn tự dằn vặt mình chừng mấy ngày, đôi mắt sưng đỏ đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-nham-chan-nhat/1320954/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.