Bạch Lộ y quán, bốn người đang cùng nhau ngồi trong đại sảnh. Quân Khiêm đứng sau lưng Ngạn Lạc Thường, thoải mái mà ngắm người trước mặt. Kiêm Gia nhàn nhã nhấp một ngụm trà, Đổng Nặc thì ngoan ngoãn đứng ở một bên.
“ Kiêm Gia, ngươi nói Thường đang ở đây, có đúng không?” Một thanh âm bỗng vang lên, mang đầy vẻ gấp gáp, lo lắng, còn có chút chờ mong, chính là của Yến Phàm Vũ. Y một đường xông vào, mà đầu tiên nhìn thấy, chính là vẻ mặt mờ mịt của Ngạn Lạc Thường.
Thường……
Nhanh chóng tiến lên đem con người kia ủng vào trong lòng “ Thường…ngươi không có việc gì, thật là tốt quá…!” Cảm nhận được hương vị tưởng nhớ bấy lâu nay, nội tâm Yến Phàm Vũ không khỏi xúc động.
Ngạn Lạc Thường không biết vì cài gì mà người trước mặt lại kích động đến mức này, cứ ôm chặt lấy hắn không chịu buông, hắn có điêmt khó thở a:”….Cái kia….ngươi … là ai…?”
Vốn còn đang chìm đắm trong vui sướng, nghe được câu nói của Ngạn Lạc Thường, Yến Phàm Vũ không khỏi hoảng hốt, vẻ mặt là không thể tin được:” Thường, ngươi nói cái gì? Không cần phải giận ta, ta là Vũ, Yến Phàm Vũ a… ‘’
‘Vũ…Yến Phàm Vũ…’ Ta nhận thức hắn sao ? Vì cái gì ta không thể nhớ được…Ngạn Lạc Thường nhắm chặt mắt lại, cố gắng muốn nhớ nhưng chỉ kéo về những cơn đau đầu khôn tả, muốn đưa tay lên xoa nhưng đã bị Yến Phàm Vũ nắm chặt : ‘Đau.. đau đầu quá…’
Chứng kiến bộ dáng thống khổ cảu Ngạn Lạc Thường, Quân Khiêm liền đem Yến Phàm Vũ đẩy ra : ‘’ Không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-dich-nhan-luyen-lac-thuong/1318795/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.