Quân Khiêm cẩn cẩn dực chiếu cố Ngạn Lạc Thường, điều này làm cho Đổng Nặc càng thêm hoài nghi tên này có phải có điều gì đó đang lừa mình: “ Quân Khiêm, tiểu tử này, mau nói cho ta biết, nàng là ai?”
“ Ha ha, chúng ta là huynh đệ, ta cũng không lừa ngươi. Đổng Nặc, đây là Ngạn Lạc Thường, ta là tại thời gian đang đi hái thuốc ở Bách Hoa cốc mà cứu được hắn, hắn có thể là do ngã từ trên vách núi xuống nên không còn nhớ một chút gì về quá khứ.”
“ A…như vậy a…” Đổng Nặc đã có chút minh bạch, chẫm rãi nâng chén trà lên uống một hơi.
“ Ân…còn có…Lạc Thường là nam nhân…”
“ Phốc~~~~” Nghe được câu này của Quân Khiêm, Đổng Nặc ngay lập tức đã tống tiễn chỗ nước trà vừa cho vào miệng ra ngoài “ Cái gì…hắn…nam nhân…”. Nhìn chằm chằm vào cái bụng đã hở ra của Ngạn Lạc Thường, Đổng Nặc có chút không thể tiếp thu “ Hắn…cái bụng…”
“ Là hài tử, đúng vậy, Lạc Thường là Tây Nạp tộc nhân. Ngươi cũng biết a, phàm là người tộc này, nam nhân cũng có thể sinh con.”
“ Ân, nguyên lai tiểu tử này là Tây Nạp tộc nhân a… Thật đúng như truyền thuyết, Tây Nạp tộc đúng ra rất đẹp…”
“ Được rồi, thu hồi con mắt thèm muốn của ngươi lại, đừng nhìn chằm chằm vào người ta như thế. Kì thật, lần này tới là nhờ ngươi chẩn bệnh cho hắn. Từ lúc thương thế hảo lên đến nay, hắn từng lúc có thể bị đau đầu rất dữ dội, còn những chuyện trước kia, tuyệt không thể nhớ ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-dich-nhan-luyen-lac-thuong/1318793/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.