Bách Hoa cốc, bốn mùa đều như mùa xuân, hồ điệp bay lượn, ong mật bận rộn trong vòm cây. Một nam nhân tầm gần tam tuần đang lúi húi kiếm tìm cái gì đó trong đám cây cỏ, từng chút một, thật chuyên tâm.
“ Ha ha, nguyên lai ngươi lại ở đây…” Nam nhân cao hứng đem dược thảo từ trong vách đá nhổ tận gốc, cẩn cẩn dực dực bỏ vào trong chiếc giỏ đeo sau lưng: “ Rốt cục cũng tìm được, không uổng một phen ta tâm huyết.” Một phen sung sướng hài lòng, đang chuẩn bị đi về thì thấy phía sau tảng đá to, có cái gì rơi xuống thật mạnh.
“ Kì quái, ngày hôm qua còn thấy cây cỏ trên đó còn tươi tốt, như thế nào hôm nay lại hội rơi xuống được!” mang theo hiếu kì, nam nhân theo hướng phát ra tiếng động đi tới.
Một người nằm ở đó, trên người mang đầy thương tích, nhưng tựa hồ do vướng vào những bụi cây vươn ra giúp giảm lực rơi nên không có bị thương nặng lắm.
“Ngươi thực sự là phúc lớn mạng lớn a…” Nam nhân nhẹ nhàng cảm thán, ngồi xuống, đem người bị thương ôm lấy.
Không nghĩ tới người này thoạt nhìn rất nhu nhược, thân thể nhẹ như chỉ cần có một cơn gió cũng có thể đem cuốn đi. Trong lòng âm thầm tán thưởng mĩ mạo của người trong ngực, nam nhân ôm người bị thương về chỗ ở của mình.
Đau quá…
Toàn thân đều đau…
Trước mắt là một mảnh hác ám, mình đang ở địa phương nào…
Dùng hết khí lực toàn thân, chẫm rãi mở to mắt, hết thảy trước mặt đều hoàn toàn lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-dich-nhan-luyen-lac-thuong/1318788/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.