“ Ngươi, lão gia hỏa này, rốt cục cũng đến, như thế nào, vì tìm người xưa mà ngay cả đồ tôn cũng không thèm để ý!” Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Liễu nương, Thanh Minh ôm Tiểu Mộ Thanh, cùng Mộ Hạ cũng theo đó tiến vào.
“ Ha ha, ta cũng không phải đã đến rồi hay sao, ngươi cũng thôi phàn nàn đi.”
“ Sư huynh, không phải ta khuyên ngươi bỏ cuộc, nhưng nhiều năm như vậy…”
Lạc Sở Khí nhẹ nhàng cười. Nhiều năm như vậy, chỉ cần tới Phi Yến sơn trang, chính mình sẽ không kiềm chế được mà đi đến chỗ đó. Vì tìm kiếm thân ảnh đã biến mất. Quên không được người kia, mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều khắc sâu trong tâm trí vô pháp xóa bỏ.
Trong lúc lơ đãng, Lạc Sở Khí lần nữa bắt gặp khuôn mặt Ngạn Lạc Thường. Vừa rồi, chính là một bụng đầy nghi hoặc, vì cái gì vị Ngạn công tử này lại cùng người đó vẻ bề ngoài rất giống nhau.
Bởi vì không mời nhiều khách nhân, cho nên, khi Lạc Sở Khí vừa đến, tất cả đã chuẩn bị vào chỗ ngồi. Trên bàn rượu, Lạc Sở Khí nâng chén rượu lên “ Đến, hôm nay là ngày đầy tháng của đồ tôn, chúng ta nâng chén vì hắn chúc mừng a.
“ Gia gia! Hạ Nhi? Hạ Nhi lúc đầy tháng có phải hay không cũng như vậy mở tiệc ăn mừng như vậy?Mọi người có phải hay không còn cao hứng hơn bây giờ?.” Mộ Hạ mở to đôi mắt đen láy, long lanh nhìn Lạc Sở Khí.
“ Hắc hắc, Hạ Nhi, tuổi còn nhỏ đã cùng đệ đệ tranh giành tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-dich-nhan-luyen-lac-thuong/1318784/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.