Mộ Hạ cùng Ngạn Lạc Thường mới từ ôn tuyền trở về, đã nhìn thấy Yến Phàm Vũ đi tới trước mặt “ Hạ nhi, Thường, các ngươi ở trong này a….” Yến Phàm Vũ đi tới, lôi kéo tay của Ngạn Lạc Thường “ Đi thôi, đi gặp can nương của ta, nàng muốn gặp ngươi….”
“ Can nương?” Bị Yến Phàm Vũ một phen lôi kéo, Ngạn Lạc Thường có điểm không kịp phản ứng.
Ngược lại, Mộ Hạ trong mắt phát quang “ Nãi nãi? Nãi nãi đến đây? A! Lại có đồ ăn ngon….” Nhanh như chớp, Mộ Hạ đã sớm vô tung vô ảnh (Biến mất không dấu vết)
Bị Yến Phàm Vũ lôi kéo hướng đại sảnh đi tới, cước bộ tựa hồ có chút nhanh, làm cho thân mình không có hảo lại càng trầm trọng thêm. Tiến vài bước, Yến Phàm Vũ vừa định quay đầu hướng Ngạn Lạc Thường nói cái gì đó, đã nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của hắn “ Làm sao vậy? Không thoải mái?” Ngữ khí xem chút quan tâm, lo lắng, Yến Phàm Vũ đi lên đỡ lấy thân ảnh có chút lảo đảo.
“ Không có…không có gì….” Bụng truyền đến từng trận co rút đau đớn, Ngạn Lạc Thường khí tức không khỏi hỗn loạn, cố nén nói được mấy chữ rời rạc.
“ Thường? Không có sao chứ? Có muốn hay không ta cho người đi mời Kiêm gia?” Nhìn sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, Yến Phàm Vũ không khỏi một trận sợ hãi.
“ Không….không cần phải…” Nghe tên Kiêm gia được thốt lên, Ngạn Lạc Thường vội vàng lắc đầu cự tuyệt. Nếu như bị bất luận kẻ nào biết được thì chết chắc rồi..” Ta…Ta không sao…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-dich-nhan-luyen-lac-thuong/1318782/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.