Chứng kiến bộ dáng của Hạ Thanh Minh, Ngạn Lạc Thường phảng phất thấy hình dánh cha năm đó khi miêu tả cho mình về phụ thân. Là hạnh phúc, không sai, là chìm đắm trong tình yêu, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.
“Ngươi hiện tại quả thật rất khoái hoạt đi”
“Ân. Cùng Phi và Hạ nhi ở một chỗ, thật sự rất khoái nhạc.” Hai người nhìn nhau cười, vui vẻ đàm luận.
Lúc này, Yến Phàm Vũ cùng Mộ Lăng Phi vừa đến ốc phòng của Hạ Thanh Minh, nghe được bên trong truyền đến tiếng cười khoan khoái, hai người đều hiếu kì bước vào. Thấy Ngạn Lạc Thường đang ngồi cạnh Hạ Thanh Minh, Yến Phàm Vũ cao hứng đi tới: “Thường, nguyên lai ngươi ở trong này, làm hại ta đi tìm.”, rồi tiến vào giữa hai người, sờ sờ đầu Mộ Hạ: “Trông thấy cha nuôi mà sao không tỏ thái độ gì thế?”
Mộ Hạ từ trong ngực Hạ Thanh Minh chạy tới, một phen giữ chặt góc áo Yến Phàm Vũ: “Cha nuôi, cha nuôi. Ngươi đáp ứng lần này mang quà cho Hạ nhi, quà a~?”
“Ngươi tiểu tử này, chỉ trông ngóng quà của ngươi thôi.” Nói, từ trong lồng ngực lấy ra một gói nhỏ.
“Di? Đây là cái gì?” Nhìn cái bọc nho nhỏ, Mộ Hạ hiếu kì mở to hai mắt.
“Cái này không phải do ngươi một mực đòi ăn ngọc lưu ly đường sao?”
“A~ như thế nào chỉ còn một chút như vậy a~?” Nghe được là ngọc lưu ly đường, Mộ Hạ thoáng cái chạy tới, đoạt vội bỏ vào miệng. “Ân~ ăn ngon. Cha nuôi, như thế nào chỉ còn ít như vậy?” Mộ Hạ làm nũng kéo kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-dich-nhan-luyen-lac-thuong/1318770/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.