Hai người đến sơn trang, quản gia Thích bá đón chào: “Nhị trang chủ, ngài đã trở lại.”
“Thích bá, phiền ngươi mang hai con ngựa này đi cho ăn, thuận tiện phân phó chuẩn bị nhanh cho ta một gian phòng trống cho vị công tử này.”
“Dạ.” Thích bá nhìn Ngạn Lạc Thường, không biết nam nhân xinh đẹp này là gì của Nhị trang chủ, nhưng có thể xác định được rằng, được Nhị trang chủ mang về, thân phận tuyệt không tầm thường.
Yến Phàm Vũ kéo tay Ngạn Lạc Thường, dẫn hắn vào đại sảnh trong biệt viện. Tuy là sơn trang nổi danh giang hồ, nhưng bên trong lại tuyệt không xa hoa chút nào. Trong sảnh cực rộng, ngoại trừ một ít bài trí mộc mạc bên ngoài thì còn có thêm vài tác phẩm của danh gia treo trên tường. Ngạn Lạc Thường ngắm nhìn bốn phía, cảm thấy rất yêu thích phong cách như vậy.
“Thường, chờ một chút nghĩa huynh sẽ đến, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu ngươi với hắn.”
“Giới thiệu ta? Vì cái gì?”
“Để hắn nhận thức ngươi, miễn cho về sau đệ muội(1) của mình cũng không biết.”
“Ngươi…”
Ngạn Lạc Thường bị lời của Yến Phàm Vũ làm cho dở khóc dở cười. Cái gì mà đệ muội? Người này điên rồi sao?
“Vũ, ngươi quên rằng chúng ta chỉ cùng nhau trong một năm thôi sao?”
“Ta chưa quên, Thường. Một năm, ta tin tưởng trong một năm ngươi sẽ yêu thượng ta.” Yến Phàm Vũ nắm chặt tay Ngạn Lạc Thường, phảng phất muốn bày tỏ rằng mọi việc đã được định trước.
Trong lúc hai người đang nhập thần, mải mê đàm luận, Đại trang chủ Mộ Lăng Phi từ bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-dich-nhan-luyen-lac-thuong/1318766/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.