Trên đỉnh núi cao ngất, một nam tử thanh tú đang đứng trên vách núi. Dưới chân hắn, ngoại trừ biển mây phiêu hốt(1) bất định, còn có sơn cốc sâu không thấy đáy. Chứng kiến cảnh sắc mộng ảo như thế, nam tử nở nụ cười. Chính mình đã sống ở đây lâu như vậy, như thế nào lại chưa từng nghĩ đến xuống đáy cốc hảo hảo xem một phen? Sơn cốc ngầm được người đời gọi là “Tuyệt mệnh” này, đến tột cùng là địa ngục trần gian? Hay chính là thiên đường?
Nam tử cứ đứng như vậy thật lâu, nhìn xem cảnh sắc phương xa thay đổi thất thường, cảm thụ ngọn gió mát tuyệt đỉnh trong lễ rửa tội. Đây là việc mà nam nhân sau khi giết người thích làm nhất, bởi vì gió mát có thể thổi tan mùi huyết tinh buồn nôn còn đọng lại trên thân thể hắn. Tuy đã sớm quen với chuyện tinh phong huyết vũ, cũng đã sớm quen cái cảm giác máu tươi chảy xuống từ chỉ gian(2),nhưng thứ duy nhất có thể làm hắn thanh tỉnh những suy nghĩ chính là ngọn gió tuyệt đỉnh độc nhất vô nhị này.
Sau lưng hắn, một thân ảnh đang dần tới gần. Tại thời điểm bòng dáng chỉ còn cánh nam tử khoảng mười mét, nam tử trong nháy mắt đã rút ra vũ khí bên hông, trường tiêu tinh tế nháy mắt bỗng lộ ra mũi kiếm sắc bén, hướng tới cước bộ đang dần đi đến.
“Ha ha, ngươi tiểu tử này, lại như thế…” Theo tiếng bước chân, người tới là một nam nhân trung niên gần bốn mươi, nụ cười trên mặt làm cho người ta e sợ.
“Lạc Thường, thế nào? Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tinh-dich-nhan-luyen-lac-thuong/1318759/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.