Thời tiết dạo này ngày một trở nên lạnh hơn, số học sinh đi trễ cũng ngày một tăng lên. Mỗi ngày ở cuối lớp là cả một đội quân những tên đi muộn bị phạt đứng.
Lý Minh hôm nay đến trễ mười phút, cô chủ nhiệm phát chán chả thèm nhìn lấy một cái, ngón tay chỉ thẳng về cuối lớp học. Lý Minh lấy sách xong đi xuống thì phát hiện ra Lộ Viễn cũng đang cùng cảnh ngộ với mình.
Hai người nhìn nhau một cái, im lặng.
Cứ như vậy tiếp tục im im lặng lặng suốt cả một buổi
…
Lộ Viễn rốt cuộc không thể chịu đựng nổi: “Ê Lý Minh! Tôi có chuyện này vui lắm nè, để giờ kể cho cậu nghe nha, bla bla bla…”
Lý Minh chả có tí tẹo phản ứng nào, bất quá Lộ Viễn không hề lấy điều đó làm khó chịu. Cậu ta tự nói tự cười, tự biên tự diễn một hồi rồi hỏi tiếp: “Bình thường toàn phải ngồi học, bây giờ được đứng cũng thú vị phải không?”
Lý Minh: “…..”
“Không hiểu sao tôi lại có cảm giác rằng mình đang đang hơn người, hay là do chúng ta đứng còn họ ngồi nhỉ?” Cậu có cảm giác giống tôi không vậy Lý Minh?”
Lý Minh: “…..”
Lộ Viễn đang chuẩn bị tiếp tục bô lô ba la thì bị ánh mắt sắc lẻm của cô chủ nhiệm chiếu tới, mấy chữ cuối cùng đành biến thành vài cái nhép miệng.
Lý Minh lập tức cảm thấy cuộc sống này thanh tịnh hơn rất nhiều.
Tan học Hạ Tiểu Xuyên gọi hắn lại rủ chơi bóng rổ. Chẳng hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tam-tuyet-doi/2207362/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.