Thứ bảy, vết thương ở chân đã tốt lên nhiều, Từ Ly Thần nhìn mà thấy thần kì nên nói, “Chắc chắn là nhờ A Chiêu chăm sóc tốt đây mà, A Yến nhất định phải cảm ơn người ta đấy.”
Ông chú ít tuổi nhà cậu lúc nào cũng nói không ngớt miệng, nhưng đúng là mấy ngày nay đều nhờ Dụ Chiêu hắn chăm từng chút từng chút một, không nói cảm ơn không được, nên Từ Ly Yến cũng gật đầu nói, “Được.”
Sự thật vết thương của Từ Ly Yến nhanh khỏi như thế là nhờ Dụ Chiêu dùng phép thuật, nhưng đương nhiên hắn không dám nói ra chỉ cười cười, “Là nhờ cơm A Thần làm ngon, nên mới nhanh hồi phục.”
Từ Ly Yến hé mắt liếc Dụ Chiêu, mới ở đây có hai ngày mà Dụ Chiêu đã rất thân với chú nhà mình, giọng điệu mềm mỏng thân thiện như người một nhà. Đây tuyệt đối không phải là tín hiệu tốt. Chú nhà cậu tuy rằng bình thường luôn tự cho mình là bề trên, nhưng ra khỏi cửa vẫn chỉ là một sinh viên đại học, Dụ Chiêu dù mất trí nhớ nhưng vẫn là tội phạm, cậu không hi vọng hai người này thân thiết quá mức.
“A Thần, định đi đâu xa?” Nhìn qua cái túi to đùng trên ghế salon, Từ Ly Yến hỏi.
“Ừ, A Hạo được học sinh mời đi cắm trại dã ngoại, nghe nói là đi leo núi nhưng địa hình rất hiểm, chú không yên tâm nên định đi cùng.” Từ Ly Thần vừa sửa sang cái túi vừa nói.
Từ Ly Yến nhăn mày, đến van ông chú nhà mình, đến khi nào thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-quy/3070065/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.