Rời khỏi nhà Phó Dụ Triêu, Từ Ly Yến lái xe tới nhà trọ đã được chuẩn bị trước. Là một căn nhà đơn đủ hai phòng ngủ một phòng khách, bên trong được quét tước sạch sẽ gọn gàng, đầy đủ đồ dùng. Từ Ly Yến vào trong xem xét một lượt, nhìn nhà bếp chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, liền quay sang hỏi Dụ Chiêu, “Đói không?”
Dụ Chiêu lắc đầu.
“Tôi đói.” Trời đã về chiều, trưa cậu lại chưa ăn gì, đi đường thì quên mua, đúng lúc thiên thời địa lợi nhân hòa bèn ra lệnh, “Anh đi nấu cơm đi, nguyên liệu ở nhà bếp ấy, nấu cái gì đơn giản hai người ăn là được.”
Dụ Chiêu đứng im không nhúc nhích, Từ Ly Yến thấy thế liếc xéo, “Có vấn đề gì không?”
“Ta không đi.”
“Tôi cũng không nghĩ là một đại ca xã hội đen như anh sẽ vào bếp làm cơm. Nhưng đại ca à, nếu anh không muốn làm thì tôi cũng không chắc là có ném anh lại vào cái bệnh viện nhàm chán kia không đâu. Chỗ đó anh có thích không?” Từ Ly Yến ngạo nghễ ngồi trên ghế salon, nhìn Dụ Chiêu tự đắc hỏi.
“Hôm nay, ta mới thấm thía được ý nghĩa một câu nói.” Đến quỷ cũng phải sợ ác nhân. Người trước mắt hắn không phải là minh chứng sắc nét nhất ư?
Nhưng đối diện với đôi mắt biết cười của cậu, Dụ Chiêu nháy mắt ỉu xìu không có ý định kháng cự. Nụ cười của Từ Ly Yến nhất định là có độc, mới làm hắn hết lần này tới lần khác bó tay không có sức kháng cự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-quy/3070057/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.