Edit: Wen
Beta: Mày là bố tao
Đầu của Tô Vũ giật giật, có chút ngượng ngùng nhìn Mạc Hủ, "à, t, t, tối hôm qua...".
Mạc Hủ cười ngại ngùng, lại ôm lấy Tô Vũ, dụi đầu vào vai cô. "chị, chị đã nói là sẽ chịu trách nhiệm với em".
Cô nói thế khi nào, hôm qua chắc chắn là cô bị điên rồi, chuyện được nói trên giường có thể coi là sự thật sao!
"Cậu dậy đi đã". Tô Vũ nhìn cả hai người đều không mặc gì, cảm thấy có chút không thoải mái.
"Không, đừng mà". Giọng nói rầu rĩ của cậu truyền đến, "chị đã hứa với em rồi, chị không thể đổi ý".
Tô Vũ cảm thấy đầu càng lúc càng đau hơn, "được được được, chị sẽ không đổi ý".
Mạc Hủ buông hai tay đang ôm chặt cô ra, nở nụ cười tươi với cô, vui vẻ nói: "Vậy em đi làm bữa sáng cho chị". Nói xong, liền mặc quần áo đi ra ngoài.
Tô Vũ đỡ trán, bắt đầu suy nghĩ xem phải làm sao bây giờ, nói một cách cặn bã thì chịu trách nhiệm với Mạc Hủ đồng nghĩa với việc chia tay với Mạc Tử, mà thôi quên đi, để cho nó thuận theo tự nhiên vậy.
Hôm nay là cuối tuần, sau khi ăn sáng xong thì hai người ở lại nhà cô, không phải Tô Vũ không muốn ra ngoài, mà là bởi vì dù cô đi đâu, Mạc Hủ cũng sẽ quấn lấy cô. Ngay cả khi cô vào toilet, Mạc Hủ cũng đứng đợi ở ngoài cửa.
Sao trước giờ mình không phát hiện ra cậu ta lại dính người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-me/2438258/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.