Edit: Wen
Beta: Mày là bố tao
Trong thời gian nằm viện, tính tình của Mạc Hủ càng lúc càng không ổn định, trước mặt Tô Vũ thì ngoan ngoãn nghe lời, nhưng ngay khi Tô Vũ rời khỏi tầm mắt, tâm trạng của cậu liền trở nên bất định, bắt đầu mất bình tĩnh mà ném đồ đạc, không cho ai được phép đến gần.
Tô Vũ không thể làm gì khác trong tình huống hiện tại, cô chỉ sợ cậu lại một lần nữa nghĩ quẩn.
Mạc Tử cũng đến thăm sau khi biết được tin, nhưng Mạc Hủ đã trở nên kích động khi nhìn thấy anh và hét lên: "Anh không được phép tới đây! Cút! Cút ngay! Cút! Cút!".
Sau đó, cậu lại hoảng loạn tự lẩm bẩm với chính mình, "không, anh không được, không được gặp cô ấy, không được cô ấy".
Mạc Tử nhắm mắt đau lòng rời đi mà không nói một lời.
Vết thương của Mạc Hủ thực ra đã sớm bình phục, trước khi xuất viện, bác sĩ có tìm Tô Vũ nói: "Mặc dù vết thương trên cơ thể của bệnh nhân đã lành, nhưng tôi vẫn khuyên cô nên cho cậu ấy đến khoa tâm thần hoặc đi gặp chuyên gia tâm lý".
Trong lòng Tô Vũ rất kinh ngạc, mọi chuyện sao lại thành ra như vậy rồi, cô gật đầu với bác sĩ đáp: "Được, tôi sẽ làm vậy".
Một khoảng thời gian sau khi trở lại căn hộ, Tô Vũ cũng nhiều lần nhắc đến chuyện đi khám bệnh, Mạc Hủ luôn ôm cô tủi hờn nói: "Chị ơi, em không mắc bệnh, em không sao, chị đang ghét bỏ em sao?".
Tô Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-me/2438247/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.