Chương trước
Chương sau
PN Đông chí, dương sinh, xuân lại đến (3/6)

Dịch: Hallie/ Beta: Raph—-

Ngọc Trần Phi vòng tay ôm từ phía sau, nhẹ nhàng xoa bụng y. Thai hơn bốn tháng đã hơi lộ bụng. Đa số Hợp loan nhi đều là những thiếu niên mềm mại, liễu yếu đào tơ, thường ngày ăn mặc như phái nữ, dù cho bụng to phệ nệ cũng chẳng khác gì phụ nữ bình thường. Nhưng kiểu nam nhân cao to như y mà bưng cái bụng sưng vù thì khó tránh khỏi trông có chút kì lạ, buồn cười. Y không để ý đến lời dị nghị của người ngoài, chỉ sợ Ngọc Trần Phi nhìn rồi chê y. Nhưng mà Ngọc Trần Phi lại thích ứng rất tốt nên y không lo ngại gì nữa.

Bình sinh đã trải qua bao nhiêu kiếp nạn phong ba nhưng vẫn yêu thương gìn giữ cho nhau, thì những thứ còn lại cũng chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi.

Lòng bàn tay của Ngọc Trần Phi ấm áp, không ngừng xoa bụng y. Cảnh tượng này mới ấm áp làm sao. Thế mà Thẩm Kính Tùng lại nổi lên dục vọng. Y cảm thấy mình thật dơ bẩn Trước đây nếu bất đắc dĩ phải xa cách mấy ngày với Ngọc Trần Phi thì nhất định phải làm một trận như củi khô lửa bốc mới tạm giải quyết được nỗi tương tư. Nay đang có mang, chỉ có thể tự mình kiềm nén. Nhưng ăn mặn nhiều rồi thì khó mà ăn chay lại. Lúc hai người nhìn nhau, tâm hỏa nóng ran lại mất kiểm soát, giống như cứ ôm ấp thế này, một chút thôi đã bén lửa.

Ngọc Trần Phi tất nhiên đã nhìn ra. Đối với hắn mà nói, Thẩm Kính Tùng chẳng khác gì một chiếc cung vừa ý vừa tay, trêu ghẹo một chút đã run rẩy không thôi. Tuy Thẩm Kính Tùng đã hoan hảo với hắn hơn một năm nhưng vẫn vô cùng mẫn cảm, chỉ cần bày trò một chút đã không chịu nổi. Y cứ ngu ngơ như thế, Ngọc Trần Phi càng muốn trêu ghẹo, hành hạ y hơn. Lúc này Thẩm Kính Tùng khó chịu cọ cọ vào hắn, giương mắt lên cầu hoan. Nếu như ngày trước, chắc chắn hắn sẽ cố tình chơi trò mỡ treo miệng mèo với y, nhưng nay thương y thân thể bất tiện, nên có lòng muốn làm cho y thoải mái một chút.

Ngọc Trần Phi hôn từ gò má xuống bụng y, nụ hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, sợ sẽ đè vào bụng. Cho đến hôm nay, Ngọc Trần Phi vẫn khó tránh khỏi cảm thấy kì lạ. Thời trẻ tuổi, thứ hắn truy cầu là sự nghiệp vĩ đại. Cho dù có trai xinh gái đẹp cũng chưa bao giờ dùng để phát tiết nhu cầu tình dục, chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện con cháu. Ngọc Dao cũng giống như văng ra từ trong khẽ đá, vừa gặp mặt đã là một đứa trẻ năm tuổi biết gọi mẹ. Bây giờ tận mắt nhìn thấy bụng của Thẩm Kính Tùng lớn lên từng chút một, vẫn có cảm giác xa lạ kì diệu.

Nụ hôn vụn vặt như vượt núi băng đèo. Lúc hôn xuống dưới, Thẩm Kính Tùng đã có dự liệu, nhớ lại mùi vị được liếm láp đã không khỏi há miệng ra thở gấp.

Ngọc Trần Phi rất ít khi khẩu giao giúp y, không phải vì cảm thấy không sạch sẽ hay xấu hổ, chỉ là chiêu này rất dễ làm Thẩm Kính Tùng bị kích thích mạnh, sau đó sẽ mệt mỏi, giao chiến bất lợi. Lần này Ngọc Trần Phi vốn muốn làm cho y nhanh chóng thỏa mãn nên bèn dùng đòn sát thủ.

Cũng chẳng đi thẳng vào vấn đề, mà đầu tiên là hôn hít liếm láp bắp đùi trong săn chắc, phả hơi mũi nóng hổi vào cây gần chân. Đầu gối của Thẩm Kính Tùng đã bắt đầu dao động, ngại ngùng muốn kẹp chặt lại, giống như tránh né trong vô thức, cuối cùng lại banh ra thèm khát, để lộ toàn bộ nữ huyệt ướt át, hai cánh âm thần mở ra một con đường, theo nhịp điệu đóng mở đói khát mà trào ra càng nhiều dâm thủy.  m đế vội vàng ló đầu, hai cánh âm thần được khoang miệng mềm mại bao lấy chẳng khác gì tan rã trong nước, sung sướng đến Thẩm Kính Tùng phải hừ nhẹ một tiếng. Đầu lưỡi nóng ẩm tách khe, chậm rãi quét qua nội bích nõn nà, giống như hờ hững chạm nhẹ vào âm đế sưng lên, rồi nhanh chóng rời đi. Y càng thêm dục cầu bất mãn, nhíu chặt mày, kẹp chân lại, cầu xin hỗn loạn: "Tiểu Phi, lên trên một chút..." Nếu là ngày trước, Ngọc Trần Phi còn muốn trêu ghẹo y thêm một lúc, bắt y nói hết mấy lời đê hèn. Lần này mở một bên lưới vậy. Hắn dùng mặt lưỡi ẩm ướt đỡ âm hạch sưng huyết thẳng lên như hạt đậu nành. Trong âm hạch tựa như có sợi gân đang giựt giựt, lúc bị thúc vào như có dòng điện xuyên qua, huyệt khẩu phun ra dịch nhầy nhiều hơn. Chỉ được cọ như thế chưa đã, y không thỏa mãn mà đong đưa cánh mông.

Đầu lưỡi Ngọc Trần Phi vừa khẩy vừa lướt, linh hoạt như cá đang bơi, khẩy nhanh vào đế châu. Da đầu của Thẩm Kính Tùng bỗng nổ tung, cả người run rẩy không ngừng, khóc không thành tiếng.

Gần đến cao trào y hay nhấc hông lên, Ngọc Trần Phi sợ y gặp bất trắc, nhanh tay nhanh chân nhét một cái gối dưới eo y. Thẩm Kính Tùng ngửa đầu, co giật một trận rồi phun trào ra như mất kiểm soát, ngay sau đó cả người ỉu xìu ngã xuống, hồi lâu cũng không động đậy, đầu óc trống rỗng, hai mắt mơ màng.

Sau cao trào, cơn ngứa ngáy trống rỗng bên trong ập đến càng thêm mãnh liệt. Y đã được nếm trọn tình dục từ lâu, hơn tháng nay chưa làm chuyện phòng the nên đói khát khó chịu, muốn được dương cụ thô to nóng hổi của Ngọc Trần Phi đâm vào. Trong lúc thần chí mơ hồ chỉ nghe theo bản năng, y bò ra, nắm lấy dương cụ của Ngọc Trần Phi liếm mút. Y vô liêm sỉ như thế này cũng do công hiệu của Đế Giã Dà trước đây hơn cả xuân dược, lúc lên cơn nghiện, y giao hoan với Ngọc Trần Phi mới tham lam đến cỡ này.

"Cho ta..." Y rên rỉ trong họng. Ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Trần Phi, khóe mắt nhuốm lệ, bộ dáng lẳng lơ không có chút gì đoan chính như thường ngày.

Ngọc Trần Phi cũng không nhịn nổi nữa, ôm ngang người đẩy y ngã xuống, dùng dương cụ to nóng vén môi thịt, đưa đẩy trong khe hở tạo bởi hai bắp đùi khép chặt. Dương vật khổng lồ nổi đầy gân xanh cọ xát trong nội bích như sắp bén lửa, đầu nấm thô to nóng hổi liên tục đụng vào âm đế. Nhục đế bị mút sưng đỏ vốn vô cùng mẫn cảm, bị cọ xát thế vừa tê vừa rát. Ngọc Trần Phi từ từ đưa dương cụ vào âm đạo nhưng cũng chỉ đến nửa chừng, không dám vào sâu. Khó khăn lắm mới ăn được côn thịt, thế mà cứ lưng lửng như vậy, Thẩm Kính Tùng ưỡn lưng, nếp hoa trong vách vắn lại, "Ngứa... bên trong ngứa lắm... Sâu thêm chút nữa."

Ngọc Trần Phi bực bội vỗ một cái vào mông y, đưa dương cụ chậm rãi chạm vào hoa tâm. Tay chân Thẩm Kính Tùng lập tức mềm nhũn. Tiến vào mặt bên thế này rõ ràng dịu dàng hơn những tư thế khác. Ngọc Trần Phi thong thả đâm rút, càng thêm khăng khít hòa hợp. Những việc đã qua ùa về, tim gan Thẩm Kính Tùng căng tức đến đau đớn.

Cuối cùng sau một tháng, cả hai đã được thỏa mãn. Tuy rằng Thẩm Kính Tùng đã thả lỏng tâm trạng, nhưng vì ban ngày ham ngủ nên không thể nào ngủ được nữa. Y vốn không phải kiểu người đa sầu đa cảm, nhưng vì mang thai mà đặc biệt yếu đuối hơn một chút. Ngọc Trần Phi đối xử với y càng tốt, trong lòng y càng thấy hổ thẹn.

Ngọc Trần Phi thầm thở dài một tiếng, hắn đối xử tốt với Thẩm Kính Tùng chẳng lẽ trong lòng không có hổ thẹn gì sao? Thứ hắn hổ thẹn chính là tộc nhân ở cố quốc. Rõ ràng có huyết hải thâm thù không đội trời chung với người bên cạnh, vậy mà không thể động thủ với y đã đành, lại còn không nhịn được mà yêu y thương y, sinh con đẻ cái với y, cùng sống hết đời với y.

Thầy bói nói trên đời có tiên duyên, lương duyên. Thế thì bọn họ chính là nghiệt duyên, kiếp duyên. Nhưng cho dù là nghiệt duyên hay kiếp duyên thì vẫn cứ là tình duyên....

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.