Chương 14
Thiên trường địa cửu cũng có lúc tận cùng
Dịch: Hallie / Beta: Raph
---
Trước lúc bình minh thoáng đãng hiện lên, bỗng nghe thấy mấy tiếng chim hót.
Bóng tối trong điện được ánh sáng trong veo như lòng trắng trứng làm loãng, không còn đậm đặc nữa.
Trời sắp sáng rồi, cũng nên tỉnh mộng thôi.
"Tiểu Phi, đệ muốn làm thế nào?" Thẩm Kính Tùng mệt mỏi rúc trong lòng Ngọc Trần Phi, bình tĩnh hỏi.
Y đã lượt bớt đi rất nhiều lời sáo rỗng như câu: Đệ muốn làm gì?
Ngọc Trần Phi còn làm gì được nữa. Nước mất, nhà tan, cha và anh trai qua đời, thuộc hạ mất. Còn làm gì được nữa đây?
Huyết hải thâm cừu thế này mà bỏ qua thì quả thật là uổng kiếp làm người. Huống hồ Ngọc Trần Phi vốn là kẻ hung hăng, bụng dạ hẹp hòi.
Hắn đã sớm không còn là chú rồng trắng ngao du khắp tầng trời mây, rút gân lột da và mang trong người dòng máu của loài sói cô độc trên thảo nguyên Tây U.
Sói là loài động vật thù dai nhất trên đời.
Lần này gặp lại, Thẩm Kính Tùng ôm một phần nghìn tham vọng.
Một là mong Ngọc Trần Phi chỉ trút giận lên một mình y. Hai là y mong mình có thể dốc hết sức để đền bù cho hắn, yêu thương hắn, chăm sóc hắn, cho hắn một gia đình, để hắn không phải lang thang nữa.
Nếu thù hận không thể xóa bỏ ngay bằng một nét bút, thì liệu tình cảm có thể xoa dịu vết thương không?
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-kha-nhuc/3429397/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.